LƯU TIÊN - 4
Cập nhật lúc: 2025-05-12 23:51:49
Lượt xem: 5,389
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về đến phòng, còn đang định mở miệng hỏi hối hận , thì bỗng lấy một chiếc hộp gỗ từ trong ngăn kéo, đưa cho :
“Từ nay, cái do nàng giữ.”
Ta đón lấy, mở thì thấy bên trong đầy giấy ngân phiếu, thỏi bạc, thỏi vàng, cùng đủ loại châu báu vàng ngọc.
Đây là… tiền riêng của ?
Hứa Thất Lang vẫn , chỉ khô khan :
“Tiền của đều ở đây, thành , từ nay đều giao cho nàng quản.”
Thấy tròn mắt kinh ngạc, vẻ ngại, liền giải thích thêm:
“Trong nhà nhiều hạ nhân, thưởng phạt. Nàng mua gì thì cứ mua, nếu đủ, sẽ đến ngân phòng lấy thêm cho nàng.”
“Nàng… gì cả?”
Ta thở dài một , thật:
“Thiếp còn tưởng hối hận, những gì tối qua… đều tính nữa .”
Vừa hai chữ “tối qua”, mặt Hứa Thất Lang lập tức đỏ bừng như gấc.
“Nam tử hán đại trượng phu, thể mà giữ lời? Ta hứa sẽ cùng nàng sinh… thì nhất định sẽ !”
Trời ạ, cứ như cô nương mới gả, cứ động tí là đỏ mặt thế ?
Ta nhịn , mím môi nhỏ:
“Chàng hối hận là . Vậy thể đưa dạo vườn ?”
Vừa nãy ngang hoa viên nhà họ Hứa, thấy bên trong đình đài lầu các, hoa nở rực rỡ muôn sắc, hẳn là cảnh trí .
Hứa Thất Lang hít sâu một , gật đầu:
“Được.”
10
Thực , cũng rõ Hứa Thất Lang rốt cuộc đang nghĩ gì.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn cứ tỏ gượng gạo, chẳng lẽ chỉ vì ngại ngùng?
nghĩ kỹ một chút, liền thông suốt.
Chắc là Hứa Thất Lang tạm thời chấp thuận, song trong lòng vẫn canh cánh nỗi áy náy vì bỏ rơi con , nên mới đối với như .
Đã là như thế, liền thấy lòng thanh thản hơn nhiều.
Sau đó, hai chúng cùng dạo chơi trong hoa viên suốt nửa ngày.
Vì vốn ít khi ngoài du ngoạn, nay thấy phong cảnh hữu tình thế , liền nỡ rời bước.
Đến khi gần đến giờ dùng bữa trưa, mới luyến tiếc theo Hứa Thất Lang về phòng.
Dùng xong cơm trưa, chăm chú hồi lâu mới cất tiếng hỏi:
“Ta hỏi nàng một nữa… Quả thật ai ép buộc nàng chứ? Dù cho… phụ nàng, nàng vẫn nguyện thê tử của ?”
Ta gật đầu: “Những lời tối qua, từng câu đều xuất phát từ lòng .”
Hứa Thất Lang lúc mới thở phào nhẹ nhõm, song trong đáy mắt thoáng hiện nét thất vọng mơ hồ.
Ta để ý đến vẻ mặt , chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.
Tối qua gần như chợp mắt, nay rong ruổi nửa ngày, thể bắt đầu mỏi mệt.
Ta : “Chàng quen ngủ trưa ? Thiếp thấy chút mệt, ngả lưng một lát.”
Hứa Thất Lang đáp: “Ta ở Quốc Tử Giám học hành, xưa nay thói quen đó. Nàng cứ nghỉ .”
Ta liền thuận theo: “Vậy .”
Hai xa lạ cứ đối mặt mãi cũng chẳng chuyện gì để .
Ta vốn chỉ cùng sinh con, chứ thực sự tìm hiểu là như thế nào.
Có khi rời , thấy thoải mái hơn cũng nên.
Thế là một phòng ngủ, tựa lên giường, nhắm mắt .
Một lát , khi gần như , mơ hồ cảm thấy Hứa Thất Lang cũng nhẹ nhàng trèo lên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/luu-tien/4.html.]
Hắn từng chút từng chút dịch đến gần lưng , cả ấm áp, thở phả nhè nhẹ lên cổ khiến rùng .
Ta theo phản xạ nghiêng trong, định nhường cho một trống, ngờ kéo lòng, để gối đầu lên cánh tay .
“Chẳng ngủ …”
Ta lờ mờ mở mắt, hỏi một câu.
Hứa Thất Lang khẽ hôn lên má , đáp:
“Chẳng … nàng sinh con ?”
Ta suýt nghẹn một !
“Chàng… mệt ?”
Ta thì sắp kiệt sức !
Cho nghỉ ngơi chút !
Mẫu từng rằng — thành là cho ngủ mà?!
Hứa Thất Lang đáp , nhưng hành động của cho thấy — … mệt.
11
Người mới một khắc còn nghiêm trang đắn, mà một khắc biến thành bộ dạng thế ?
Ta quấn lấy một hồi, đến nỗi thở , đành đẩy , thở dốc mà :
“Mẫu từng dặn… ban ngày hoan lạc quá độ…”
Nếu để khác , ắt sẽ bảo giữ lễ, lôi kéo trượng phu chuyện nghịch đạo thường quy.
Hứa Thất Lang khẽ gạt tay , tiếp tục tiến sâu hơn, thì thầm:
“ … cũng ngủ trưa…”
“…”
Mấy ngày tiếp theo, hai chúng ở trong phủ, gần như chẳng gì khác.
Hứa Thất Lang giống như đứa trẻ mới nếm mật ngọt, trong lòng là chuyện đó.
Ta thì cũng mong sớm tin vui, phụ kỳ vọng của Hứa phu nhân, nhưng… càng mong nghỉ ngơi!
Vì , cùng lập ba điều ước định — buổi sáng , buổi trưa , buổi chiều cũng .
Hứa Thất Lang thất vọng :
“Vậy chẳng chỉ còn mỗi buổi tối thôi ?”
Ta: “…”
Dĩ nhiên !
Để giếc thời gian ban ngày, Hứa Thất Lang dẫn thăm thư phòng của .
Hắn nhiều sách, còn cả những bản cổ tịch quý hiếm.
Ta thấy mấy chữ dở án thư, liền nhẹ giọng :
“‘Ngũ Nhạc tầm tiên bất từ viễn, nhất sinh hiếu nhập danh sơn du.’ — Thơ của Lý Thái Bạch.”
Hứa Thất Lang nhướng mày:
“Nàng chữ?”
Ta gật đầu:
“Chỉ sơ sơ mà thôi.”
Phụ , ca ca cùng đại tỷ đều từng dạy .
Mẫu cũng thường dặn: nữ tử sách hiểu đạo lý, còn hơn là mù chữ cả đời.
Hứa Thất Lang dịu giọng :
“Nàng khiêm tốn thật. Đã từng thơ Lý Thái Bạch, câu nàng thích nhất là gì?”
Ta ngẫm nghĩ một chút, đáp:
“‘Trường An nhất phiến nguyệt, vạn hộ đạo y thanh.’”