LY Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-07-27 02:28:49
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vưu Quân thẳng mắt cô, trong đáy mắt vốn tĩnh lặng như mặt hồ gợn sóng bỗng dấy lên một tia chua xót, “Diệp tiểu thư, nếu như ba năm qua, cô thật sự thử yêu , lẽ…”
“Có lẽ… Cô , lẽ Đổng Mạn dụ dỗ, ?” Diệp Thần thu ánh , lạnh lùng ngắt lời cô, “Ngoại tình chính là ngoại tình, cần bất kỳ lời giải thích lý do nào hết!”
Dứt lời, cô xoay , Vưu Quân nữa mà sải bước về phía .
“Diệp tiểu thư, xin cô đừng khó !” Giây tiếp theo, vai cô ai đó kéo mạnh , cùng là giọng lạnh lẽo chút ấm của Vưu Quân.
“Sao thế, cô còn đánh chắc!” Diệp Thần hề sợ hãi, lẽ vì trải qua quá nhiều chuyện chỉ trong một đêm, cô bỗng dưng quên mất hai chữ “sợ hãi” như thế nào.
“ sẽ tay, chỉ hy vọng cô thể hết một chuyện.”
tuanh1
“Cô .” Do dự một lát, Diệp Thần vẫn dừng bước.
“Lăng , ngài trách chuyện của Đổng Mạn cho cô ?” Giọng Vưu Quân khẽ run, theo Lăng Mạc bao năm, đây đầu cô thấy lạnh lùng như , nhưng đêm nay, cái lạnh khiến cô rét mà run.
Lăng Mạc nhắm mắt, khẽ ngẩng đầu, hít một thật sâu khí trong lành mới mở mắt , “Không còn sớm nữa, cô cũng về sớm .”
Vưu Quân sững , cô ngờ tự ý chuyện của Đổng Mạn cho Diệp Thần mà Lăng Mạc ngay cả một lời trách mắng cũng . Cô lắc đầu, thêm gì nữa, xoay bước màn đêm.
Đi vài bước, cô ngoảnh , ánh trăng thê lương lạnh lẽo phủ lên đàn ông, khiến bóng hình càng thêm cô độc, kiêu bạc.
Thu tầm mắt, cô xuống mũi giày , khẽ thì thầm: “Có lẽ, cô thật sự yêu ngài , nếu , với tính cách của cô , lẽ sẽ chẳng bao giờ vì chút tiền đó mà bán cho ngài, còn ngài…”
Nói đến đây, cô bất giác về phía chân theo phản xạ, đáy mắt thoáng qua một tia nghi hoặc. Cô đăm đăm vài phút, gì, sải bước về phía , bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng tan biến màn đêm.
Người đàn ông cách đó xa, vì câu của cô mà ánh mắt càng thêm u tối.
Trên đường , trong đầu Diệp Thần cứ vang vọng mãi lời của Vưu Quân: “Lăng giờ từng động Đổng Mạn, cô thể mang thai ? Đứa bé đó vốn của ngài .”
Cô vẫn còn nhớ rõ sự kinh ngạc của lúc đó, năng cũng phần lắp bắp: “Anh từng động Đổng Mạn, thể chứ?”
Ba năm qua với Đổng Mạn, đây là chính miệng thừa nhận, hơn nữa khi cô khiến Đổng Mạn “sảy thai”, cái tát giáng xuống mặt cô, gương mặt dữ tợn của , tất cả vẫn còn hiện rõ mồn một. Khóe miệng dường như vẫn còn ngửi thấy vị tanh ngọt, mà chỉ mới mấy ngày trôi qua, với cô, tất cả đều là giả. Ai đó cho cô , rốt cuộc là tại ?
Chẳng lẽ, một doanh nhân thành đạt như Lăng Mạc cũng chỉ coi trọng gia thế của cô thôi ? Nếu thật sự là , nên tìm Diệp Gia Di, nàng công chúa thực sự của nhà họ Diệp, chứ là một sinh nhưng cha thương như cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ly-hon-xong-lang-tong-hoi-han-roi/chuong-41.html.]
“Có gì mà thể chứ.” Vưu Quân ngẩng đầu trời xanh, đăm đăm ngắm vầng trăng treo đỉnh đầu, khẽ nhếch môi nở một nụ mang theo chút mỉa mai, “ vẫn là câu , ba năm , nếu cô lấy một chút để tâm, thật sự yêu , thì cô thể nào nhận .”
Diệp Thần nghẹn lời câu của Vưu Quân, nhất thời tìm lời nào để đáp .
Lần Vưu Quân khó cô nữa. Sau khi xong câu đó, cô cô từ xuống một lượt xoay về hướng ngược , “Diệp tiểu thư, khi cô tìm Đổng Mạn, thật sự nghĩ rằng cô yêu Lăng . Thật lòng mà , khoảnh khắc đó, vui. Thế nhưng, khi ngài nhân cơ hội đánh cô, sự cam chịu của cô khiến một nữa nghi ngờ, cô vốn hề yêu ngài . Yêu yêu, đừng là ngoài cuộc như , lẽ ngay cả chính cô cũng rõ nữa .”
Tiếng giày cao gót nện nền gạch vang lên giòn giã, từng tiếng chậm rãi, vọng giữa đêm khuya tĩnh mịch, khiến liên tưởng đến tiếng những viên trân châu rơi xuống đất, tuy trong trẻo êm tai nhưng mang theo sự hủy diệt c.h.ế.t .
Đi một vòng luẩn quẩn, cuối cùng cô vẫn trở về “Ngự Cảnh Loan”. Giờ đây, cô thật sự còn nơi nào để nữa.
Mở cửa, xộc mũi là một mùi hương lạ lẫm, chút hăng hắc. Cô nhíu mày, là mùi thuốc lá.
Cổ họng cô vốn , ngửi những mùi nồng gắt như t.h.u.ố.c lá nước hoa, đột ngột ngửi liền sặc, kịp giày ôm n.g.ự.c ho sù sụ.
Cuối cùng, sofa cũng dậy, bước về phía cô. Căn biệt thự rộng lớn bật đèn, giữa những ngón tay của đang tiến là điếu thuốc tàn, đốm lửa đỏ rực khi tỏ khi mờ, tựa như đang phác họa nên một thế giới khác.
Thế giới đó, lẽ là cô độc, hoặc cũng thể là hận thù, Diệp Thần tài nào , chỉ rằng khi đàn ông đến gần, cô theo bản năng lùi phía .
Bất chợt, cô nhớ đêm mấy hôm , cũng chính tại căn biệt thự , khi cô uống ly nước mà chút đề phòng, cả trở nên mềm nhũn vô lực.
Cô bao giờ ngờ Lăng Mạc sẽ bỏ thứ gì đó nước, càng ngờ sách lược vòng vo của thua trong tay Lăng Mạc cao tay hơn một bậc.
Lẽ cô thể tố cáo , nhưng, ba năm hôn nhân, cô cuối cùng vẫn cảm thấy nợ . Khi khe khẽ hát lên bài hát đó, ý thức của cô vô cùng tỉnh táo, liên tục tự nhủ rằng, đêm hôm đó, cứ xem như là bù đắp cho .
Còn chuyện xảy khi đến Tô Châu, dường như chỉ là nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên mà thôi.
“Đói , bàn cháo đấy.” Ngay lúc lưng Diệp Thần ngừng rịn mồ hôi lạnh, đàn ông chỉ cách cô ba tấc bỗng lên tiếng, nhưng là một câu mang bất kỳ cảm xúc nào.
Diệp Thần ngẩn , đợi cô kịp phản ứng, đèn trong phòng khách bật lên. Ánh sáng chói lòa khiến cô mở nổi mắt, đưa tay lên che mặt mới từ từ .
Người đàn ông ban nãy còn áp sát mặt cô xoay lên lầu. Giữa những ngón tay tuy vẫn còn kẹp điếu thuốc nhưng lửa tàn. Cửa sổ đóng chặt, gió đêm len qua khe hở lùa , nhanh chóng thổi tan mùi t.h.u.ố.c lá hăng nồng.
Diệp Thần vỗ vỗ ngực, dép lê mới bước đến bên bàn ăn.
Đêm đó, Diệp Thần một giấc mơ. Trong mơ, ruột của cô trở về. Bà ôm cô lòng, dùng chất giọng dịu dàng đến mức thể vắt nước, thủ thỉ bên tai cô: “Thần Thần, về , c.h.ế.t .”