LY Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-07-27 02:30:36
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cô cứ gặng hỏi em tại ." Vưu Quân khẽ cắn môi .

Bên đầu dây là một lặng kéo dài. Trong lòng Vưu Quân dâng lên một nỗi bất an, đang lúc hối hận vì lỡ lời, ở đầu dây bên bỗng lên tiếng: "Vưu Quân, chúng quen bao nhiêu năm ?"

"Mười năm ạ."

"Còn nhớ chúng quen thế nào ?"

Vưu Quân gật đầu: "Đương nhiên ạ."

Mười năm , cô mới mười hai tuổi, cái tuổi mà những đứa trẻ khác chỉ mới học lớp năm, nhưng cô thì khác, cô nghỉ học từ lâu .

Thực , từ khi ký ức, ngoài việc họ Vưu, nhận họ của , cô gần như chẳng một chữ nào khác.

Tất cả cũng chẳng vì điều gì, chỉ bởi từ lúc chuyện, cô một tên trộm nuôi lớn.

Tên trộm đó chẳng chút nhân tính nào, năm cô mười hai tuổi lôi cô băng nhóm trộm cắp, từ đó, cô bé nhỏ tuổi năm nào thực sự trở thành một tay trộm chuyên nghiệp.

Cô ghê tởm chính bản như , nhưng chẳng cách nào khác. Nếu trộm, thứ chờ đợi cô sẽ là một trận đòn thừa sống thiếu chết. Những ngày tháng đó cứ thế tiếp diễn cho đến một hôm, cô trộm đồ của một đàn ông, và đó tên là Lăng Mạc.

Chính đàn ông giúp cô thoát khỏi băng nhóm trộm cắp, cũng chính cho cô học, cho cô một phận mới. Từ đó, cô mới cái tên của riêng : "Vưu Quân".

Ba năm , khi nghiệp đại học, cô đến bên cạnh , trở thành trợ thủ đắc lực nhất của .

Người ngoài thấy cô tận tụy như , chỉ cho rằng Lăng Mạc trả lương cao, nhưng thực , cô đang dùng sự tận tâm của để báo đáp ơn nghĩa lớn hơn trời của đàn ông .

Cả hai đầu điện thoại đều chìm trong im lặng, Vưu Quân kéo những dòng suy nghĩ đang trôi dạt ngày một xa về . "Lăng , thật sự yêu cô ?" Ngụ ý trong lời cô là, nếu thật lòng yêu, cô cũng ở ngay bên cạnh , thì đừng lạnh lùng với cô nữa.

Giọng Lăng Mạc lạnh như băng: "Vưu Quân, hôm nay cô nhiều thì ."

Vưu Quân ngước đầu lên, ánh mắt cô lơ đãng về phía chân trời. Mùa xuân ấm áp hoa nở thật , một đàn nhạn bay từ phương Nam về đang lướt qua đỉnh đầu. "Lăng , em chỉ hy vọng hạnh phúc."

ở bên cạnh Lăng Mạc ba năm, tuy rốt cuộc quá khứ thế nào, nhưng cô , nhất định từng một đoạn đời mà thường khó lòng thấu hiểu. Những lời đều là lời thật lòng, bất kể vì kết hôn với Diệp Thần, nhất quyết ly hôn lúc , cô chỉ mong thể hạnh phúc.

Tút...

tuanh1

Không một lời báo , điện thoại ngắt. Lắng tiếng tút tút kéo dài, trong lòng Vưu Quân thoáng qua một cảm giác hụt hẫng và cô đơn.

Trong văn phòng chủ nhiệm khoa, Bùi Hồng Phân cầm lấy lá đơn xin từ chức mà Diệp Thần đặt bên tay . "Em thật sự quyết định ?"

Diệp Thần hít một thật sâu: "Vâng, em quyết định ạ."

"Haiz..." Bùi Hồng Phân cô một cái, mở ngăn kéo, đặt đơn xin thôi việc trong. "Cái cứ giữ giúp em , em cứ xin nghỉ phép một thời gian, nghỉ ngơi cho khỏe, đợi khi nào nghĩ thông suốt thì lúc nào cũng thể đến lấy ."

Diệp Thần lắc đầu. "Không cần ạ, em suy nghĩ kỹ ." Tuy cô chẳng tài cán gì đặc biệt, nhưng tìm một công việc đủ để mưu sinh chắc cũng khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ly-hon-xong-lang-tong-hoi-han-roi/chuong-48.html.]

"Hai đứa các em đứa nào cũng bướng bỉnh như ." Thấy khó lòng thuyết phục Diệp Thần, Bùi Hồng Phân xoa xoa mi tâm.

Diệp Thần dĩ nhiên còn mà bà đang nhắc tới là ai, cô chỉ , thêm gì, xoay rời khỏi văn phòng.

Đi đến cửa, khi để khép cửa, cô bỗng nhớ điều gì đó. "Chủ nhiệm Bùi..."

Bùi Hồng Phân tưởng Diệp Thần đổi ý, vội vàng , nét mặt giấu vui mừng. "Có từ chức nữa ?"

Diệp Thần mím môi. "Không ạ, em một câu hỏi."

Bùi Hồng Phân khỏi thất vọng. "Vấn đề gì?"

"Cô là cô của , tại một họ Bùi, một họ Lăng ạ?"

Bùi Hồng Phân sững giây lát. "Bởi vì nó theo họ ."

Trong văn phòng cũng đồ đạc cá nhân gì nhiều, Diệp Thần sợ cô giáo viên trẻ cùng phòng níu cô hỏi đông hỏi tây, nên khỏi văn phòng chủ nhiệm khoa, cô liền thẳng cổng trường.

Đã việc ở đây ba năm, đột nhiên rời , buồn, tuyệt đối là giả. Nhìn những gương mặt trẻ trung lướt qua bên , lòng Diệp Thần chợt chua xót.

Những năm tháng thanh xuân tươi , ai cũng từng , chỉ là thì rực rỡ như hoa, chẳng dám ngoảnh đầu .

Vừa khỏi cổng trường, cô định về phía trạm xe buýt thì bỗng thấy cổng trường vốn luôn vắng vẻ, nay những nhóm sinh viên ba năm tụm , đang xúm xít về một hướng nào đó, còn chỉ trỏ bàn tán.

Diệp Thần kinh ngạc phát hiện, những sinh viên đang tụ tập đó, tất cả đều là nữ. Men theo ánh của họ, cô thể tránh khỏi việc chạm một đôi mắt dường như đợi cô từ lâu.

Người thường , góa phụ cửa nhà nhiều thị phi. Diệp Thần tự , tuy bây giờ cô góa phụ nhưng cũng xem như là một phụ nữ ly hôn. Huống hồ, chủ nhân của đôi mắt là một gã công tử đào hoa trứ danh của thành phố .

Cô vội vàng thu ánh mắt, bước về phía ngược với đàn ông đó.

Phía vang lên tiếng bước chân, cô cũng mấy để tâm, vẫn con đường của , cho đến khi phía cất tiếng gọi cô . "Cô Diệp."

Cô dừng bước, đầu , cách đó xa, Đoan Mộc Vũ đang cô với nụ như như .

"Có chuyện gì ?" Thật lòng mà , với gã công tử đào hoa nổi tiếng khắp thành phố , Diệp Thần chẳng thể nào chút thiện cảm.

Gã công tử đào hoa nhún vai, từ xa cô, nhướng mày khẽ. "Có rảnh , cùng uống một ly cà phê."

Diệp Thần suy nghĩ một lát đáp: "Được."

Đoan Mộc Vũ là gã công tử đào hoa lừng lẫy nhất thành phố , để phụ danh tiếng, nơi đưa cô đến dĩ nhiên là quán cà phê nhất thành phố A, trang hoàng lộng lẫy, vàng son rực rỡ, bài trí tao nhã, sang trọng.

Sau khi gọi hai ly cà phê, nhân viên phục vụ liền lui . Đoan Mộc Vũ đan hai tay đặt bàn, ánh mắt vẫn luôn dán chặt Diệp Thần.

Bị đến chút thoải mái, Diệp Thần hỏi: "Anh tìm rốt cuộc chuyện gì?" Dừng một chút, đợi Đoan Mộc Vũ trả lời, cô cong môi . "Đoan Mộc thiếu gia hôm nay tìm , mua biệt thự đấy chứ?"

Đoan Mộc Vũ thương trường tuy tinh tường bằng Lăng Mạc, nhưng cũng là thiếu đông gia của gia tộc Đoan Mộc, dĩ nhiên khả năng phán đoán của riêng . Anh đương nhiên ý châm chọc trong lời của Diệp Thần, cả ngả ghế. "Cô Diệp, vẫn còn ghi hận chuyện ."

Loading...