LY Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-07-27 02:31:24
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người giúp việc trung niên gặp ban sáng trông thấy Diệp Thần xuất hiện ở cửa, bèn hấp tấp chạy tới đón: "Cô Diệp, bữa trưa chuẩn xong ạ."
Diệp Thần nhớ thái độ mỉa mai của với bà lúc sáng, mặt khỏi thoáng chút ngượng ngùng: "Cảm ơn bác." Quanh quẩn , dường như là mệnh định, cô dùng một phận khác để xuất hiện bên cạnh Lăng Mạc.
Người giúp việc dường như kinh ngạc khi Diệp Thần lời cảm ơn với , bà sững một lúc vội xua tay: "Cô Diệp, cô khách sáo quá ."
Diệp Thần mỉm , thêm gì, cúi đầu về phía gian nhà chính của biệt thự.
Chỉ một ánh , khi trông thấy đàn ông đang sofa nghịch máy tính xách tay, Diệp Thần bỗng một khao khát mãnh liệt đầu bỏ chạy.
Cô liếc mắt, dùng khóe mắt lên đồng hồ treo tường, mười hai giờ rưỡi.
Tuy đúng là giờ ăn trưa, nhưng đàn ông nổi tiếng nghiêm túc trong công việc cũng nên xuất hiện ở nhà mới .
Vừa nghĩ, cô định rụt bàn chân bước trong biệt thự.
Chẳng ngờ, bên tai bỗng vọng đến một giọng thanh lãnh: "Chẳng lẽ chỉ vì thấy ở đây mà đến cơm cô cũng ăn nữa?"
Diệp Thần tưởng ù tai, cô về phía đàn ông đang lưng với nữa, nhầm, thật sự đang lưng về phía cô, thể cô đang ở cửa, còn cô đang định đầu bỏ chạy chứ?
Người đàn ông vốn đang chuyên tâm xem báo cáo sofa bỗng gập laptop , dậy về phía cô. Ánh mắt vẫn lạnh lùng như khi, nhưng dường như một ý thoáng lướt qua.
Diệp Thần ngỡ hoa mắt nhầm, đang định nghiên cứu ánh mắt của thì bước tới mặt cô: "Đã mười hai rưỡi , bận rộn cả buổi sáng, cô đói ?"
Đói, đương nhiên là đói.
Diệp Thần thầm lẩm bẩm, nếu ở đây, ăn từ lâu .
Thấy cô cứ ở cửa, cũng chẳng , tiếng nào, khóe môi đàn ông dần nở một nụ nhạt: "Ăn cơm thôi." Dứt lời, đợi Diệp Thần phản ứng, nắm lấy tay cô, kéo về phía bàn ăn.
Vừa xuống, giúp việc đưa tới một chiếc khăn ướt với độ ấm .
Diệp Thần nhận lấy, ánh mắt đặt tay , nhưng lời hướng về đàn ông bên cạnh: "Sao về?"
Người đàn ông phẩy tay hiệu cho giúp việc đang bên cạnh hầu hạ lui xuống: " về để lấy thù lao." Cũng cố ý , hai chữ "thù lao" lớn.
Nhớ buổi sáng hùng hổ xông văn phòng để đòi công bằng cho Tiền Lệ Phương, nhớ đến những lời mạnh miệng ngượng của lúc , tay Diệp Thần đang cầm khăn run lên, suýt nữa thì rơi xuống bàn ăn. Gương mặt cô, "phừng" một tiếng, đỏ rực lên.
Đối với phản ứng của cô, đàn ông dường như hài lòng, bật thành tiếng, đưa đũa cho cô: "Đùa với cô thôi, về lấy chút tài liệu, ăn xong sẽ ngay."
Diệp Thần nhận lấy đôi đũa, , nóng mặt vẫn tan, cô chỉ cúi đầu ăn phần của .
Người đàn ông thấy cô im lặng , gương mặt trái xoan nhỏ nhắn ửng hồng, cũng trêu cô nữa. Anh ăn cơm ngắm cô, chẳng ai đang nghĩ gì, chỉ rằng ánh mắt phụ nữ bên cạnh ngày càng sâu thẳm, ngày càng khó dò.
Ăn cơm xong, Lăng Mạc quả nhiên rời ngay. Nghe tiếng động cơ xe vọng từ ngoài cửa, trong lòng Diệp Thần dâng lên một nỗi hụt hẫng nho nhỏ.
Cô một bên bàn ăn rộng lớn, dùng đũa khuấy cơm trong bát, cảm giác thèm ăn cũng theo bên cạnh mà tan biến sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ly-hon-xong-lang-tong-hoi-han-roi/chuong-50.html.]
lúc , điện thoại reo lên, cô lấy xem, là một lạ.
"Alô..." Cô định lên tiếng, giọng đằng đằng sát khí của Diệp Gia Di truyền tới từ đầu dây bên : "Cô đang ở , chuyện hỏi cô."
Đây chính là vị thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Diệp, lời lúc nào cũng mang theo vẻ kiêu ngạo coi ai gì.
"Có chuyện gì thì cô cứ bây giờ ." Diệp Thần đặt đũa xuống, giọng điệu vẫn bình thản.
"Không , những chuyện hỏi cô trực tiếp." Giọng Diệp Gia Di càng thêm bá đạo, khăng khăng.
Diệp Thần nhạt, gì thêm, cô cầm điện thoại xuống, định cúp máy luôn. Đầu dây bên , Diệp Gia Di dường như đoán Diệp Thần sắp cúp máy, liền gầm lên giận dữ: "Diệp Thần, cô sớm Trần Hi và Lăng Mạc là em, trèo cao em nên cô chạy quyến rũ đúng ?"
Lời lẽ của Diệp Gia Di cay nghiệt khó , nhưng Diệp Thần tin tức đột ngột cho chấn động đến nỗi đầu óc trống rỗng. Cả cô chẳng khác nào đang đường mà sét đánh ngang tai, miệng há hốc, hồi lâu cũng thốt nổi một lời.
"Nửa tiếng nữa, tầng tám trung tâm thương mại Tân Thế Giới, đợi cô." Diệp Gia Di xong câu đó thì cúp máy, câu , cô tin chắc Diệp Thần sẽ đến.
"Cô Diệp, cô thế ạ?" Người giúp việc lớn tuổi hơn một chút tới bên cạnh Diệp Thần, thấy cô mắt trợn tròn, tay cầm điện thoại, chằm chằm một nơi nào đó ngẩn , khỏi chút lo lắng.
Diệp Thần hồn, cất điện thoại túi: "Cháu ạ."
Nhớ điều gì đó, cô vội vàng bật dậy khỏi ghế, vớ lấy túi xách, lao nhanh cửa. Vì quá vội, lúc chạy tới bậc thềm, cô suýt nữa thì vấp ngã.
Tầng tám của trung tâm thương mại Tân Thế Giới một tiệm đồ ngọt trang hoàng vô cùng xa hoa, một ly tráng miệng ở đây giá bằng nửa tháng lương của một bình thường.
Nơi như thế , Diệp Thần đương nhiên từng tới. Diệp Gia Di thì khác, khi nước ngoài du học, cô chính là khách quen ở đây.
Diệp Thần bước khỏi thang máy thì đúng lúc gặp Diệp Gia Di từ một thang máy khác.
Hai chị em cùng cha khác một cái, đều lên tiếng, một một tiệm đồ ngọt.
Thấy Diệp Gia Di bước , quản lý của tiệm đích đón: "Chào cô Diệp ạ."
Diệp Gia Di còn chẳng thèm : "Phòng riêng đặt ?"
Quản lý gật đầu khom lưng: "Đã chuẩn xong ạ, mời cô lối ."
Ánh đèn vàng rực rỡ tựa như mạ vàng chiếu lên , Diệp Thần cảm thấy tự nhiên, bước chân bất giác chậm .
Diệp Gia Di mất kiên nhẫn đầu liếc cô một cái: "Đi nhanh lên."
Sau khi hai chị em xuống đối diện , quản lý với vẻ mặt nịnh nọt, gật đầu khom lưng tự nhận order cho họ.
tuanh1
Diệp Gia Di là khách quen, cần xem thực đơn, cứ thế gọi liền mấy món.
Người quản lý cầm thực đơn lui xuống, còn ý tứ đóng cửa , khí trong phòng riêng lập tức trở nên phần nặng nề.