LY Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-07-27 02:32:33
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy cô bỗng dưng im bặt, Tiền Lệ Phương liền huých vai bạn, "Sao nữa? Cùng lắm thì ?"
"Không gì . Cũng muộn , chúng về sớm , trễ nữa là còn xe ." Diệp Thần vội lảng sang chuyện khác.
Lòng hiếu kỳ thỏa mãn, Tiền Lệ Phương trông vẻ hụt hẫng, nhưng vẫn lời Diệp Thần, dậy phủi vụn cỏ . Khi cúi xuống nhặt con diều, cô bỗng kêu lên kinh ngạc, "Thần Thần, mau cái túi xách của phụ nữ kìa."
Mê mẩn các loại túi hiệu là sở thích duy nhất của cô. Vì đam mê nên cô cũng kiến thức nhất định về các thương hiệu lớn. Chỉ cần liếc mắt một cái, cô nhận đó là chiếc túi Hermès mắt tháng , thế giới chỉ ba chiếc.
Diệp Thần theo hướng cô chỉ, sắc mặt chợt biến đổi. Cô thật ngờ Nguyễn Tâm Khiết cũng đến đây thả diều. Ánh mắt cô vô thức lưng phụ nữ , và quả nhiên, cô trông thấy bóng hình cao ráo, thẳng tắp như ngọc .
"Đi nhanh thôi, lề mề nữa là kịp chuyến xe cuối cùng ." Cô vội thu ánh mắt , thúc giục cô bạn đang hau háu chiếc túi Hermès tay Nguyễn Tâm Khiết.
tuanh1
Tiền Lệ Phương luyến tiếc rời mắt khỏi chiếc túi, "Người phụ nữ bố giàu thì cũng là bạn trai lắm tiền."
Diệp Thần ngoảnh đầu , hờ hững đáp, "Cậu gì thế, chẳng lẽ thể là tự cô tiền ."
"Cô á?" Tiền Lệ Phương lon ton chạy theo Diệp Thần, "Cậu tướng tá da dẻ mịn màng của cô mà xem, chẳng chịu khổ bao giờ. Không tiền thì cũng quyền. Theo con mắt của tớ, chắc là bố cô quyền, còn bạn trai thì tiền."
"Tại ?" Diệp Thần thầm kinh ngạc, Tiền Lệ Phương đúng thật.
Năm đó, bố của Nguyễn Tâm Khiết là quận trưởng của một quận, bây giờ chắc chức vị cao hơn. Còn Trần Hi, xuất hiện với danh nghĩa tổng giám đốc nhà họ Trần thì thể nào là tiền , huống hồ cũng mang họ Cố.
Nhà họ Cố ở thành phố B, ngoài chuyện liên quan đến Cố Bích Hoa, từ nhỏ cô từng danh. Đó mới thực sự là gia tộc danh giá, đồn một phần ba tài sản của thành phố B đều trong tay nhà họ Cố.
"Đơn giản thôi." Tiền Lệ Phương kìm ngoái đầu chiếc túi tay Nguyễn Tâm Khiết, "Mấy chiếc túi phiên bản giới hạn cầu thế , khi chỉ dựa tiền thôi cũng chắc mua , nhất định là sự kết hợp giữa tiền và quyền."
Diệp Thần gì nữa, chỉ cúi đầu rảo bước về phía . Bước chân cô nhanh, tựa như gió cuốn theo. Tiền Lệ Phương chỉ ngoảnh vài giây, đến khi đầu nữa thì Diệp Thần một đoạn khá xa.
Cô mím môi, vội chạy theo, "Thần Thần, đợi tớ với, nhanh thế gì."
Cách đó xa, tại quảng trường nhân dân quy hoạch, ánh mắt của một vẫn luôn dõi về một phía. Nguyễn Tâm Khiết thấy vẻ mặt Trần Hi gì đó đúng, nhịn bèn gọi tên , "Trần Hi, ?"
Trần Hi thu ánh mắt , bước tới cầm lấy con diều từ tay Nguyễn Tâm Khiết, "Muộn , chúng cũng thôi."
Nguyễn Tâm Khiết chắc chắn Trần Hi thấy gì đó, nếu chẳng ngây về một hướng đến xuất thần như . Thế nên, khi đề nghị rời , cô phản đối, cũng truy hỏi tại dùng từ "cũng", mà chỉ im lặng theo .
Trực giác mách bảo cô, hôm nay nhất định sẽ thu hoạch.
"Thần Thần, còn năm phút nữa là đến chuyến xe cuối , bộ đến trạm tiếp theo gì?" Tiền Lệ Phương thở hổn hển, vẻ mặt đầy khó hiểu lẽo đẽo theo Diệp Thần.
Khi đưa quyết định , Diệp Thần cũng nghĩ nhiều, trong đầu chỉ một ý nghĩ duy nhất: thấy Trần Hi và Nguyễn Tâm Khiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ly-hon-xong-lang-tong-hoi-han-roi/chuong-55.html.]
"Bình thường chẳng than béo đấy , để rèn luyện thêm chút nữa, ?" Cô hề ngoảnh , cứ như uống thuốc kích thích, thả diều hai tiếng đồng hồ mà tinh thần vẫn hăng hái lạ thường.
"Thần Thần, tớ nổi nữa thật ." Phía vọng đến giọng ăn vạ của Tiền Lệ Phương, "Hoặc là cõng tớ, hoặc là dìu tớ, thì tớ nữa đấy."
Diệp Thần thở dài, về phía cô bạn đang xổm bên đường, " là hết nổi ."
Đến bên cạnh Tiền Lệ Phương, cô cũng xổm xuống, "Lên , tớ cõng ."
Lần đến lượt Tiền Lệ Phương kinh ngạc, "Cậu cõng nổi tớ đấy?"
Cô , trông to, cũng chẳng mỡ thừa, nhưng thịt của cô thuộc loại săn chắc, cân nặng tuyệt đối nhẹ.
"Còn lôi thôi nữa là lỡ chuyến xe cuối thật đấy." Diệp Thần đặt hai tay lên đầu gối, chuẩn tư thế sẵn sàng dậy ngay khi Tiền Lệ Phương trèo lên lưng .
Nhìn tấm lưng gầy gò của bạn, Tiền Lệ Phương cuối cùng cũng nỡ, cô kéo Diệp Thần dậy, "Thôi bỏ , cần cõng . Còn ba bốn trăm mét nữa, kiểu gì tớ cũng lê lết ."
Diệp Thần như , nhếch môi, "Đi nổi thật ?"
Tiền Lệ Phương nhấc chân bước , "Đi nổi thật."
Mắt cô cứ dán Diệp Thần mà đường, thế nên, mãi cho đến khi tiếng phanh xe chói tai vang lên bên tai, cô mới suýt nữa đ.â.m sầm một chiếc xe.
Diệp Thần dường như cũng giật hoảng hốt. Tiếng phanh xe chói gắt khiến cô nhớ âm thanh của ba năm , khi cô và Lăng Mặc suýt chút nữa gặp nạn, tiếng rít của má phanh cũng gấp gáp và sắc lẻm như .
Cửa xe mở , bước xuống.
Tiền Lệ Phương hồn , thèm bước xuống xe mà vỗ vỗ n.g.ự.c vì vẫn hết sợ, "Anh lái xe kiểu gì thế?"
Cửa ghế phụ cũng mở , một phụ nữ bước xuống, mang theo mùi nước hoa nồng nàn, "Thưa cô, là do cô đường nên suýt nữa đ.â.m xe chúng đấy ạ."
Nguyễn Tâm Khiết thấy Diệp Thần bên cạnh hiểu lý do vì Trần Hi vội vã rời , cũng tại bây giờ im lặng một lời. Có lẽ, niềm vui quá lớn khi trùng phùng khiến đầu óc trở nên trống rỗng.
Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng vẫn quên cô . Lẽ nào quên, bao năm qua, luôn ở bên cạnh , cùng trải qua hỉ nộ ái ố, là cô ?
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Thần, trong lòng cô dấy lên một nụ lạnh, nhưng gương mặt yêu kiều vẫn giữ vẻ cao sang thường thấy.
Cô nghiêng đầu, cất tiếng cả Tiền Lệ Phương, nở một nụ nhẹ với Diệp Thần, "Diệp Thần, ở đây, thật trùng hợp."
"Ừ, đúng là trùng hợp thật." Diệp Thần cúi đầu, lờ hai luồng ánh mắt vẫn luôn dán chặt , bước tới kéo tay Tiền Lệ Phương đang sững sờ, sải bước thẳng về phía .