LY Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-07-27 02:32:48
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thần Thần, hóa quen cô ." Tiền Lệ Phương kìm ngoái đầu thêm một cái. Chiếc túi xách , khi gần, càng chói lóa đến độ khiến cô gần như lòa cả mắt.

"Hồi bố cô còn là quận trưởng quận Nam Trường, từng đưa cô đến nhà họ Diệp ăn cơm." Diệp Thần chỉ thản nhiên đáp một câu như chìm im lặng.

Tiền Lệ Phương nhận nhiều về chuyện . Nhìn dáng vẻ là lạ của cô, cô dường như nghĩ điều gì đó, vội lấy tay che miệng, hạ giọng phỏng đoán: "Người đàn ông ... lẽ nào là Trần Hi đấy chứ?"

Diệp Thần chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, tuy mở miệng nhưng sự im lặng cho câu trả lời khẳng định.

"Trời đất ơi!" Tiền Lệ Phương sườn mặt của Diệp Thần, ngửa mặt lên trời thở dài: "Thần Thần, tớ thấy tiểu thuyết đấy."

Diệp Thần mặt , lườm cô một cái: "Có cần khoa trương thế ?"

Tiền Lệ Phương gật đầu như một lẽ dĩ nhiên: "Không hề khoa trương chút nào. Cậu câu , tiểu thuyết bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng cao hơn cuộc sống."

Diệp Thần kéo tay cô tiếp, bước chân dừng : "Chưa bao giờ."

Tiền Lệ Phương nghẹn họng, miệng mấp máy định gì đó thì bên tai bỗng vang lên một hồi còi xe, ngay đó, chuyến xe buýt cuối cùng lao vun vút qua họ với tốc độ cực nhanh. Điều cũng là điều tệ nhất, vì họ chỉ cách bến xe chừng năm sáu bước chân.

Điều chí mạng nhất là, bác tài xế thấy bến ai, trong xe cũng xuống, nên chẳng buồn dừng , cứ thế nhấn ga, chiếc xe lao như tên bay khỏi cung.

Tiền Lệ Phương ngửi mùi khói xe, giọng sắp đến nơi: "Thần Thần, giờ đây?"

Nhìn đèn hậu của chiếc xe buýt, Diệp Thần cũng chút nản lòng: "Tớ cũng nữa."

Tiền Lệ Phương về phía lưng cô, đột nhiên chớp chớp mắt, ghé sát tai cô, thần bí : "Tớ một cách ."

Nhận cách mà Tiền Lệ Phương là gì, Diệp Thần lườm cô, lập tức cắt ngang suy nghĩ của bạn: "Không ."

"Tại chứ?" Tiền Lệ Phương ỉu xìu, giơ ngón trỏ và ngón giữa lên động tác hai. "Chỗ cách trung tâm thành phố ít nhất cũng hơn hai mươi dặm nữa, chẳng lẽ chúng bộ về thật ?"

Diệp Thần nghiến răng: "Cứ tính, nếu thật sự nổi nữa, tớ cõng ."

"Thật ngờ, mấy năm gặp mà sức của em lớn đấy!" Một giọng quá lớn nhưng mang theo ý châm chọc nhàn nhạt vang lên từ phía .

Lưng Diệp Thần cứng đờ. Cô xoay , giọng lạnh như băng: "Chuyện , còn nhiều lắm."

Câu thốt , Diệp Thần bỗng cảm thấy quen tai, hình như từng ai đó . Cô khựng một chút, lúc mới nhớ đây là lời Lăng Mạc với cô khi đưa cô đến Tô Châu, lúc cô kinh ngạc về tài nấu nướng của .

Trần Hi hề so đo với cô, thẳng: "Lên xe , trời sắp tối ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ly-hon-xong-lang-tong-hoi-han-roi/chuong-56.html.]

Tiền Lệ Phương níu lấy tay áo Diệp Thần, lay qua lay đầy nhịp điệu, gương mặt van nài: "Thần Thần, lên xe , chỗ tớ sợ lắm."

Diệp Thần Tiền Lệ Phương một cái, thật , đối với cái quảng trường nhân dân mới xây , lòng cô cũng thấy rờn rợn.

Tương truyền, nơi thời xã hội cũ vốn là một bãi tha ma, oán hồn nhiều. Mãi đến đời chính quyền mới cho lấp , xây dựng thành quảng trường, đặt tên là "Quảng trường Nhân Dân" cũng là để lấy khí thế trấn áp những thứ sạch sẽ.

Về chuyện nơi đây là bãi tha ma , còn cách nào khảo chứng nữa. hiện tại vẫn thỉnh thoảng tin đồn rằng, hễ đêm xuống là thể thấy tiếng quỷ . Kể từ đó, Quảng trường Nhân Dân ban ngày vẫn qua , nhưng hễ mặt trời lặn là vắng lặng đến độ chỉ còn thấy tiếng gió đêm rít từng cơn.

tuanh1

Diệp Thần vẫn còn do dự, đúng lúc một cơn gió lạnh cuốn theo bụi đất ập tới, Tiền Lệ Phương "á" lên một tiếng kinh hãi bổ nhào lòng Diệp Thần: "Thần Thần, tớ sợ..."

"Còn lên xe, thật đấy." Giọng mang theo ý của Trần Hi theo gió thổi đến bên tai. Diệp Thần mặt , căm phẫn lườm một cái. khi ánh mắt lướt qua Tiền Lệ Phương đang run lẩy bẩy trong lòng , cô đành ấm ức chịu đựng mà gật đầu: "Chúng lên xe."

Thấy Diệp Thần thật sự đồng ý lên xe, sắc mặt Nguyễn Tâm Khiết đương nhiên chẳng thể gì, nhưng cô cũng phát tác, còn cố nặn một nụ gượng gạo với Diệp Thần: "Diệp Thần, cô ở ? Để Trần Hi đưa hai về nhé."

Diệp Thần cúi đầu nghĩ ngợi, đang định mở miệng thì Tiền Lệ Phương chen : "Phiền đưa chúng đến khu dân cư mới Đạo Hương."

"Khu dân cư mới Đạo Hương?" Lúc khởi động xe, Trần Hi dường như suy nghĩ một lát mở định vị.

Nguyễn Tâm Khiết mắt tinh tay nhanh ngăn : "Không cần định vị , em đường."

Trong xe rõ ràng bốn nhưng một ai lên tiếng, bầu khí ngột ngạt đến mức khiến thở nổi.

Cuối cùng, vẫn là Tiền Lệ Phương chống sức hút của chiếc túi Hermès , cô vỗ nhẹ vai Nguyễn Tâm Khiết đang ở ghế phụ: "Túi của cô thật đấy."

Nguyễn Tâm Khiết khẽ nghiêng vai, đáy mắt thoáng qua vẻ chán ghét: "Cũng bình thường thôi, đắt lắm, chỉ hơn ba trăm vạn thôi."

Tiền Lệ Phương âm thầm tặc lưỡi: "Cô giàu thật đấy, hơn ba trăm vạn mà còn kêu đắt lắm."

"Trần Hi," Nguyễn Tâm Khiết đàn ông đang lái xe, "mua chiếc túi , tiêu mất ba trăm vạn nhỉ? Cũng may là nhiều lắm."

Trần Hi gì, ánh mắt dường như đang tập trung tình hình giao thông phía , nhưng thực thỉnh thoảng liếc gương chiếu hậu.

Diệp Thần thể dụng ý trong lời của Nguyễn Tâm Khiết, chẳng qua chỉ là bóng gió cho cô mà thôi. Cô chẳng hề bận tâm, vì chỉ coi như đang ngoài chuyện phiếm, chẳng liên quan đến , đầu càng ngoảnh hẳn sang một bên, khung cảnh lướt nhanh qua cửa sổ.

Tiền Lệ Phương cũng cảm thấy thật vô vị, cô ngờ một câu vô tình của khác cố ý dùng vũ khí khoe khoang để kích động bạn . Cố nhịn một lúc, cuối cùng cô cũng bùng nổ: "Này cô gái, chỉ túi của cô thôi, chứ hỏi bao nhiêu tiền , càng hỏi ai mua cho cô, cô cố tình coi thường nghèo chúng tiền !"

Tiền Lệ Phương chính là như , thù tất báo, dù chỉ là chuyện võ mồm, cô cũng để ai chiếm phần hơn.

Gương mặt trang điểm xinh của Nguyễn Tâm Khiết tức khắc biến sắc: "Cô , cô ăn kiểu gì thế!"

" đương nhiên là bằng miệng ." Tiền Lệ Phương nở một nụ , ngừng một chút tiếp: "Có hạng như đây tố chất thấp kém ? Giờ thì thẳng cho cô nhé, cái thứ gọi là tố chất , đây bao giờ quan tâm.

Loading...