LY Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-07-27 02:33:02
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cô… Trần Hi… cô …” Nguyễn Tâm Khiết tức hộc máu, cãi Tiền Lệ Phương, đành sang Trần Hi.
“Đủ .” Trần Hi gằn giọng, “Chỉ vì vài câu mà gì đáng để cãi ầm ĩ thế!”
Nguyễn Tâm Khiết tủi vô cùng, “Không em cãi với cô , mà là…”
Két!
Tiếng phanh xe chói tai đột ngột vang lên.
“Xuống xe!” Ngay đó là giọng lạnh lùng chút cảm xúc của Trần Hi.
Nguyễn Tâm Khiết mừng thầm trong lòng, Trần Hi cuối cùng vẫn bênh vực cô.
ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi Trần Hi nhấn nút bên cạnh, cửa xe ghế phụ từ từ mở , từng cơn gió đêm lạnh thấu xương ập mặt, cô mới bàng hoàng nhận hai chữ “xuống xe” là với ai. Sắc mặt Nguyễn Tâm Khiết thoáng chốc trắng bệch.
“Trần Hi, dám bảo em xuống xe?” Gương mặt xinh lộ rõ vẻ thể tin nổi.
Trần Hi rời mắt khỏi phía , “Anh còn việc xử lý, em về .”
Dù yêu đàn ông , Nguyễn Tâm Khiết vẫn sự kiêu ngạo của riêng , đặc biệt là mặt Diệp Thần. Vì , khi dứt lời, cô hề do dự mà bước xuống xe.
Cửa xe nhanh chóng đóng , Nguyễn Tâm Khiết bên đường theo làn bụi đất mịt mù do xe để , gương mặt kiều diễm thoáng qua một nét u ám.
Cô đốm đèn xe ngày một nhỏ dần, lâu mới lấy điện thoại , “Alô, đang ở đường Tân Dân, cho tới đón .”
Trong chiếc xe sang trọng, Tiền Lệ Phương khẽ giật giật tay áo Diệp Thần, mấp máy môi thành tiếng: “Người là bạn gái ?”
Diệp Thần lãnh đạm liếc cô một cái, chuyển tầm mắt sang đang lái xe, “Phía tấp lề .”
“Tại ?” Chưa đợi Trần Hi phản ứng, Tiền Lệ Phương là đầu tiên lên tiếng, “Ở đây còn cách trung tâm thành phố xa lắm!”
Sắc mặt Diệp Thần vẫn thản nhiên, “ vài chuyện hỏi các .”
Tiền Lệ Phương để ý thấy Diệp Thần dùng từ “các ”, khóe miệng giật giật, thêm gì nữa.
Trần Hi thuần thục đánh lái, “Cách đây xa một quán cà phê, chuyện gì chúng đến đó .”
Diệp Thần phản đối, chỉ là khi Tiền Lệ Phương nữa nắm lấy tay cô, cô đều vô tình cố ý né tránh.
Ánh mắt Tiền Lệ Phương càng lúc càng sâu thẳm, đôi tay gì để nắm lấy bèn đan , vẻ mặt chút hoang mang, bối rối.
Bên trong quán cà phê văng vẳng tiếng nhạc du dương, trong phòng riêng ở cuối hành lang, hai nam một nữ đang ở những vị trí vô cùng lạc lõng.
Tiền Lệ Phương vốn định cạnh Diệp Thần, nhưng cô ngăn , hết cách, cuối cùng cô đành cùng Trần Hi.
Nhân viên phục vụ cảm thấy khí chút kỳ lạ, khi mang cà phê lên liền vội vã lui như thể đang chạy trốn.
“Thần Thần, ?” Thấy Diệp Thần cứ giữ mãi vẻ mặt trầm ngâm, Tiền Lệ Phương lo lắng gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ly-hon-xong-lang-tong-hoi-han-roi/chuong-57.html.]
Diệp Thần nhấc mi mắt, cuối cùng cũng ban cho cô cái chính diện đầu tiên kể từ khi Nguyễn Tâm Khiết xuống xe. “Tiểu Phương, Tiểu Lệ, là… cả hai cái tên đều của nhỉ?”
Nơi khóe môi lan một vị đắng chát.
Tiền Lệ Phương phần kinh hoảng, “Thần Thần, đang gì ?” Cô đưa tay , định sờ trán Diệp Thần nhưng cô nghiêng mặt né tránh. “Tớ , càng hề bệnh!”
tuanh1
“Trần Hi, nhớ năm đó từng với , còn một cô em gái, là thật ?” Cô về phía Trần Hi, im lặng suốt cả chặng đường.
Trần Hi cô, gật đầu, “Là thật.”
“Vậy hỏi thêm một câu.” Cảm giác đáp án sắp sửa phơi bày, Diệp Thần hít một thật sâu, lấy hết can đảm tiếp, “Cô ở đây ?”
Trần Hi liếc cô một cái, sang Tiền Lệ Phương, một nữa gật đầu, “Cô ở đây.”
“Ha ha…” Diệp Thần , một chút cũng , nhưng cuối cùng, khi sang Tiền Lệ Phương với gương mặt trắng bệch, cô vẫn bật , một tràng thể kìm nén. “ thật sự hiểu nổi, Diệp Thần tự thấy cũng tầm thường, rốt cuộc điểm nào đáng để các lợi dụng, đến mức bỏ nhiều thời gian và tâm huyết cho như !”
Không thể kiềm , một giọt nước mắt lăn dài má.
“Thần Thần.” Tiền Lệ Phương càng hoảng hốt hơn, bật dậy định sang cạnh Diệp Thần nhưng vẫn cô từ chối.
“Nói , rốt cuộc cô tên là gì?” Diệp Thần rút một tờ khăn giấy, thờ ơ lau khóe mắt.
Tiền Lệ Phương vẫn sững bên cạnh Diệp Thần, vẻ mặt phần cứng đờ, “Thần Thần, tớ…”
Trần Hi thờ ơ cắt ngang, “Như Ngọc, em về chỗ .”
“Trần Như Ngọc.” Diệp Thần lặp ba chữ , khẽ nhướng mày. “Tên , so với Tiền Lệ Phương, đúng là một trời một vực.”
Tiền Lệ Phương, , giờ nên gọi là Trần Như Ngọc, mặt đỏ bừng lên, Diệp Thần vội vã giải thích, “Thần Thần, chuyện như nghĩ , tớ…”
“Không như nghĩ?” Diệp Thần thẳng mắt cô , khẩy, “Sự thật chẳng lẽ là hai em các một tung một hứng, định lợi dụng để đoạt bộ tài sản thuộc về nhà họ Trần của các ? Các quá đề cao !”
Ngẫm kỹ càng, sự xuất hiện của Tiền Lệ Phương từ đầu đến cuối vốn là một cái bẫy, mà Lăng Mạc sớm thấu, cho nên, khi Tiền Lệ Phương vin cớ cần tiền để sắp đặt cho cô tiếp tục dây dưa dứt với Lăng Mạc, mới dùng câu “mắt thấy chắc là thật” để ám chỉ cô hết đến khác.
Rốt cuộc, là do cô quá ngốc, cũng là do cô thể thấu lòng !
“Tại cô ?” Nếu vì những lời lóc của cô hôm đó, cô và Lăng Mạc thật sự chẳng còn chút quan hệ nào. Dù sự thật bày mắt, cô vẫn chính miệng Tiền Lệ Phương thừa nhận.
Diệp Thần cảm thấy môi khô khốc, ran rát, khiến cô kìm mà đưa lưỡi l.i.ế.m nhẹ.
Trần Như Ngọc mấp máy môi, điều gì đó, nhưng mấy phút trôi qua vẫn thốt một lời. Nhiều năm trôi qua như , lẽ cô thật sự xem Diệp Thần là bạn của .
“Như Ngọc, em về , để và Diệp Thần chuyện riêng.” Trần Hi lên tiếng.
Trần Như Ngọc Diệp Thần, chút giằng xé. Cô hiểu bạn , một khi thắt nút trong lòng thì khó để gỡ . Thế nhưng, nếu bây giờ cô , e rằng nhiều chuyện sẽ chỉ càng thêm rối rắm.
Trước khi dậy, cô sâu mắt Diệp Thần, “Thần Thần, tớ chỉ với một câu, ban đầu, tớ thật sự phận của , tớ…”