Trần Minh nín như hến.
 
Vương Tú Phương thấy con trai  bênh , liền chuyển sang đ-á-nh du kích.
 
Bà  giở trò:
 
Lén bỏ thêm muối  nồi canh.
 
Vô tình  rơi giẻ lau bếp  nồi thức ăn.
 
Chửi xéo cô giúp việc: “Quét kiểu gì đây? Mắt để ? Lau  sạch kìa!”
 
Ý đồ rõ như ban ngày: ép giúp việc bỏ việc, ép  tự hạ .
 
   để yên.
 
 lấy hợp đồng , chỉ từng điều khoản: giờ giấc, trách nhiệm, xử lý tình huống.
 
Bà   vạch mặt từng  một, ngậm bồ hòn đến tím gan.
 
Không hạ   trong nhà, bà  chuyển trận  mặt trận mạng xã hội.
 
Trong nhóm gia đình, bà  giở bài “than  trách phận”
 
“ già , chẳng còn tư cách nấu ăn.”
 
“Con dâu chê  bẩn, thuê  về  chủ nhà.”
 
Lập tức, mấy dì họ hàng nhào  hùa:
 
“Chị  phúc quá trời!”
 
“Con dâu thuê giúp việc phục vụ tận răng!”
 
Vương Tú Phương giả bộ đau khổ:
 
“Phúc cái gì chứ. Nó phung phí tiền của Minh, thuê  ngoài hầu hạ,   mà xót ruột!”
 
Rồi bà  bóng gió dựng chuyện:
 
“Giờ con gái thời nay lắm mưu nhiều m-ẹo, chẳng như thời bọn .
 
Lấy chồng là chỉ một lòng một .
 
 cũng chẳng dám  gì nhiều, sợ nó nghĩ   chuyện của nó   gây rối…”
 
  màn hình, tay lạnh toát.
 
Từng câu chữ như kim châm  tim.
 
Cái gì mà ngoài tình? Chuyện mờ ám?
 
Còn dám ám chỉ  dùng tiền để bịt miệng bà ?!
 
  đôi co.
 
 chụp màn hình, lưu  bộ.
 
 đưa điện thoại cho Trần Minh:
 
“Đọc . M-ẹ  đang bôi nhọ vợ .”
 
Anh   xong, mặt xanh lét.
 
 tưởng  sẽ bùng nổ.
 
   thở dài,  buông một câu như tạt gáo nước đá:
 
“Bà già ,   linh tinh. Em đừng để bụng.
 
Để lát nữa   riêng với m-ẹ.”
 
Lại né tránh.
 
Lại giữ sĩ diện cho  đàn bà đang đ.â.m  lưng .
 
Anh   hề   minh oan cho .
 
Không dám  một câu  nhóm gia đình.
 
Chỉ lén nhắn tin:
 
【Vợ , m-ẹ đang nóng tính, em nhịn một chút , đừng chấp.】
 
“Nhịn một chút.”
 
Ba chữ như d.a.o cùn đ.â.m  cổ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/m-e-chong-va-em-chong-hut-m-a-u/chuong-4.html.]
  trả lời.
 
Chỉ chụp màn hình đoạn tin nhắn đó, lưu .
 
Lòng ,  ng-uội lạnh  .
 
 nhắn  cho   một câu cuối:
 
“Trần Minh, nếu cả đời    phân biệt nổi đúng sai,  thể bảo vệ vợ …
 
Thì vấn đề giữa chúng ,  còn đơn thuần là chuyện bữa ăn   giúp việc nữa.”
 
Lần ,   chờ câu trả lời.
 
Bởi   hiểu.
 
Trông cậy   ? Không bằng trông cậy  chính .
 
Từ ngày cô giúp việc Lý bước chân  nhà, Trần Tĩnh bắt đầu vác mặt đến thường xuyên như thể đây là biệt thự nghỉ dưỡng mùa hè.
 
Không còn chỉ ghé ăn ké cuối tuần, con nhỏ cứ cách hai ba hôm  viện cớ “nhớ m-ẹ” để mò tới.
 
Mà   thật, “nhớ m-ẹ” cái quái gì — chỉ là ngửi thấy mùi thịt cá nên thèm, thấy tiền   của  nên ham.
 
Mỗi  bước  nhà, nó  chào ai một câu, phịch m.ô.n.g xuống ghế sofa như công chúa chán đời, bắt đầu bày trò:
 
“Cô Lý, hôm nay   ăn Phật nhảy tường.”
 
“Ngày mai nấu tôm hùm Úc . Loại to , thịt cho dày.”
 
Mồm kêu nghèo mà order như tiểu thư nhà tập đoàn.
 
Những món nó gọi, món nào cũng đắt, cũng công phu — đặt hàng như đang test độ nhịn của .
 
Vương Tú Phương thấy ,  những  ngăn,  còn vỗ m.ô.n.g con gái khích lệ:
 
“Tĩnh Tĩnh  ăn gì thì cứ cho nó ăn, giờ chị dâu  tiền mà, mấy thứ   đáng gì !”
 
  mà chỉ   to ba tiếng  hất đổ cái mâm cơm xuống đất.
 
Trên bàn ăn, Trần Tĩnh  giở bài thâm hiểm giả nai:
 
“Chị dâu sướng ghê, ăn ngon mặc , ngày nào cũng cao lương mỹ vị.
 
Khác em, tháng  mấy đồng bạc cắc, sống nhờ m-ẹ trợ cấp còn  đủ.”
 
Rồi cô   sang dí dỏ  tay m-ẹ:
 
“M-ẹ ơi, cái túi tháng  con thích, m-ẹ tài trợ con với nha?”
 
Vương Tú Phương mặt méo xệch vì xót tiền, nhưng để giữ hình tượng “m-ẹ đại gia”, vẫn nghiến răng gật đầu như vua ban chiếu chỉ:
 
“Mua! M-ẹ mua cho con!”
 
  một bên, tay gắp rau, mắt  hai m-ẹ con diễn trò như khán giả xem hề chèo.
 
Đáng .
 
Mà cũng đáng khinh.
 
 bắt đầu để ý.
 
Trần Tĩnh đến nhà, chẳng  chỉ để ăn.
 
Cô  luôn tìm cớ loanh quanh trong phòng khách, phòng  việc — mắt thì láo liên như thằng trộm sắp hành sự.
 
Một , cô   vệ s-i-nh, bỏ điện thoại   sofa.
 
Màn hình sáng lên,  vô tình liếc qua.
 
Đ-ậ-p  mắt  là dòng thông báo đỏ lòm:
 
“CẢNH BÁO QUÁ HẠN THANH TOÁN – NỢ 32 NGÀY – SẼ BỊ CƯỠNG CHẾ.”
 
 sững .
 
Hóa  là thế.
 
Hóa  cái vẻ ngoài “em gái nghèo khổ sống dựa  m-ẹ” — chỉ là màn kịch lừa bịp.
 
Những thứ xa xỉ cô  phô  ngoài:
 
Túi hiệu, nước hoa, du lịch, ăn uống nhà hàng…
 
Toàn là tiền vay mượn, tiền app tiêu dùng, tiền tín dụng mạng lãi cắt cổ.
 
Mà  tiền Vương Tú Phương dúi cho cô  mỗi tháng — chẳng qua là muối bỏ biển.
 
   yên nữa.