Nhạc Quy khựng , ngẩng đầu sang .
“Hắn quá cố chấp, giống như sinh chỉ để chiến đấu. Ta luôn cảm thấy, chấp niệm với một chuyện duy nhất như thế, thật sự nguy hiểm. Nếu đến một ngày còn đối thủ, sẽ về ?” Li Quân dường như nghĩ đến điều gì, nụ nơi khóe môi nhạt mấy phần: “Lo lắng của , chẳng mấy chốc thành sự thật. Hắn bắt đầu bế quan, hết đến khác đổi chỗ tu luyện, nhưng vẫn chẳng thể xua nỗi cô đơn. Ngươi từng thấy nuôi đám gánh hát ?”
“Thấy .” Nhạc Quy gật đầu.
Li Quân nhạt: “Thật là nực . Một kẻ tìm đủ cách để g.i.ế.c thời gian, nuôi một đám cũng chỉ kéo dài thời gian, mà chung sống ngàn năm. diễn thì , từng họ hát một ngày trọn vẹn. Khi , e là bằng hữu của còn sống bao lâu nữa.”
Nói xong, liếc Nhạc Quy một cái: “Mấy tháng , từng đến gặp một chuyến.”
Nhạc Quy kinh ngạc, chợt phản ứng kịp: “Là hôm uống rượu gốc đào ?”
“Gốc đào cái gì?” Li Quân buông tay: “Ta quên thời gian cụ thể . Chỉ nhớ, khi trở về, tự tay phá hủy Thiên Cung (là cung điện trời cao các bà) của .”
Nhạc Quy chợt nhớ đến buổi sáng hôm đó, nàng theo các sư tỷ Hợp Hoan Tông mang rượu đến Thiên Cung, bước kết giới thấy cảnh đổ nát đầy ngọc thạch và châu báu.
Nói nghiêm túc thì đó chính là đầu tiên nàng gặp Đế Giang.
Trên đỉnh phế tích, một bàn tay trắng đến chói mắt nhẹ nhàng đẩy tảng đá , hồng y và áo đen giao , một nam nhân xinh liền hiện ngay trong tầm mắt nàng.
“Thiên Cung là do tự tay dựng nên. Giờ trời còn, cũng đồng nghĩa mất luôn hứng thú tồn tại. Ta cứ nghĩ tin sẽ là tin tử trận, ai ngờ sống khỏe mạnh, Đê Vân phong còn xuất hiện thêm một nữ tử Hợp Hoan Tông.” Li Quân tủm tỉm Nhạc Quy.
Nhạc Quy gượng: “Ngài nghĩ là vì mà mới sống tiếp đấy chứ? Không đến mức đó , chỉ là một phàm nhân nhỏ nhoi, gì năng lực lớn lao như , chắc là tự nghĩ thông suốt thôi.”
Li Quân nhướng mày: “Sao chút tin tưởng gì bản thế?”
【Vị , ngươi khi lên Đê Vân phong thì sống y như dã nhân suốt cả tháng đó, đừng đội cho cái mũ to đến thế.】
Ngân hà lấp lánh
“Tóm , nguyện ý sống tiếp thì là chuyện . Lại còn tìm trong lòng, càng đáng mừng hơn nữa. Bằng hữu sống hơn vạn năm, đây là đầu tiên động lòng, còn mong Nhạc cô nương chiếu cố nhiều hơn, đừng phụ lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-128.html.]
Nhạc Quy theo bản năng định gật đầu, nhưng chạm ánh mắt của Li Quân liền thấy chột .
“Nhạc cô nương ?” Li Quân giả vờ kinh ngạc.
Nhạc Quy chớp mắt: “Nếu thì ?”
“Ừm, thế thì khó .” Li Quân nhíu mày: “Ta chẳng bản lĩnh gì to tát, chỉ giỏi nhất là truy tìm . Nếu Nhạc cô nương dám phụ , thì dù ngươi lên trời chui xuống đất, cũng lôi ngươi về cho bằng . Còn khi bắt thì...”
Ngữ khí đầy hàm ý, nhưng tiếp.
Nhạc Quy một lúc lâu, đột nhiên xoay bỏ .
“Nhạc cô nương ?” Lần Li Quân thật sự ngẩn .
Nhạc Quy đầu : “Đi tìm tôn thượng cáo trạng, ngài chỉ bôi đen mà còn uy h.i.ế.p !”
Li Quân: “…”
Hắn với nàng mới ở chung hai ngày mà xem vẫn hiểu nổi tính tình Nhạc Quy. Vội vàng chạy theo kéo nàng , dỗ dành hồi lâu, ngừng biện bạch là chỉ đùa chút thôi. Nhạc Quy lúc mới miễn cưỡng tha thứ cho .
“Vậy giờ thể chọn lễ vật ?” Nhạc Quy hỏi đầy phấn khởi.
Khi hai chuyện, đến gian mật thất cuối cùng.
Li Quân vung tay một cái, tiện tay thả A Hoa : “Tùy ý chọn .”
“Mỗi chọn một món ?” Nhạc Quy hỏi tới cùng.
Li Quân định là bao nhiêu lấy bấy nhiêu, nhưng thấy ánh mắt sáng rực của hai , đành thêm giới hạn: “Mười món, thế nào?”
Đồ đặt trong mật thất cuối cùng của , dù chỉ là một bộ y phục tinh xảo một món trang sức thủ công, đều chế tác từ những thiên tài địa bảo hạng nhất, vượt xa mấy món bên ngoài thể so sánh. Tùy tiện một món cũng đáng giá ngàn vàng. Vậy mà Li Quân hào phóng cho mỗi chọn mười món, đủ để thấy rộng rãi đến mức nào.