Nhạc Quy và A Hoa lập tức reo lên một tiếng, bắt đầu khen Li Quân tới tấp. Li Quân khen đến phát ngượng, chỉ khổ giục hai nàng mau chọn .
Tẩm điện chủ viện, Đế Giang vận hành ba vòng thiên linh lực, giải khai phong ấn linh phủ.
Linh khí trong nhà Li Quân vẫn khá dồi dào, chỉ hai ngày tu luyện hiệu quả hơn cả mười ngày ở Đào Nguyên thôn. Đế Giang đang chuẩn vòng tu luyện tiếp theo thì tai khẽ động, đó dậy, tới bàn rót một ly nhân sâm ngàn năm.
Một lát , Nhạc Quy chạy , mặt mày hớn hở, tháo sợi dây buộc eo, cầm lấy cái ly Đế Giang từng dùng rót đầy nước uống một cạn sạch.
Đế Giang liếc qua búi tóc rối của nàng: “Không đội ?”
Câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Nhạc Quy hiểu ngay, vội vàng lắc đầu. Kết quả đầu nàng đội đồ quá nặng, suýt nữa ngã, vội đưa tay giữ lấy: “Không đội nữa, đầu nặng quá! Tôn thượng, ngài giúp mấy cái thứ biến mất ?”
“Được.”
Mắt Nhạc Quy sáng lên.
“ chắc mất luôn tóc ngươi .”
“Vậy thôi, để tự tháo.”
Nói xong, nàng lôi từ trong n.g.ự.c túi Càn Khôn đặt lên bàn, chạy tới bàn trang điểm tháo búi tóc. Vừa tháo càu nhàu: “Thứ lâu lâu chơi một thì , chứ ngày nào cũng thì gãy cổ mất, váy áo cũng nặng nữa, cứ mặc váy cũ vá rách cho nhẹ…”
Nàng lải nhải mãi ngừng, còn Đế Giang thì , chỉ cầm lấy túi Càn Khôn, mở hỏi: “Mang theo những gì?”
“Rất nhiều luôn! Li Quân cho với A Hoa mỗi lấy mười món lễ vật. Đây là của , của A Hoa mang về phòng .” Nhạc Quy , búi tóc cũng chẳng buồn tháo xong, lộn xộn bên Đế Giang, bắt đầu lấy từng món , lấy giới thiệu: “Đông chi hồn thảo, la hạ linh đan thúc giục linh lực… À còn cái , Thần Nông canh, thương nặng tới , uống một chén là khỏi hẳn!”
Mỗi món đều là trị thương.
Đế Giang nhướng mày: “A Hoa lấy gì?”
“Lấy đồ tăng tu vi. Li Quân hai lấy thuốc trị thương, mặt sắp xanh lè .” Nhạc Quy bĩu môi: “Kỳ lạ, rõ ràng là kêu bọn chọn, cuối cùng bộ như tiếc của lắm .”
Đế Giang nhếch môi : “Sao thế , vốn hào phóng mà.”
“Chuẩn luôn, Li Quân là hào phóng nhất từng thấy!” Nhạc Quy , tháo thêm một cây trâm đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-129.html.]
Đế Giang quét mắt đồ bàn, dừng : “Không chọn mười món, chỉ chín?”
“À , còn món thứ mười đây.” Nhạc Quy vội lấy túi Càn Khôn, một tay thò trong đột nhiên thần bí : “Đăng đăng!”
Tay nàng móc một chiếc mũ phượng nạm đầy trân châu bảo thạch.
“Ta tính dùng nó khi thành , tôn thượng thấy thế nào?” Nhạc Quy hưng phấn hỏi.
Đế Giang mặt đổi sắc, chỉ là trong lòng bỗng chấn động.
Trong tầng tầng kho bí mật sâu nhất, Li Quân còn vẻ tiêu sái phong lưu thường ngày, mà đang run rẩy sờ từng chỗ trống giá đựng báu vật cổ, xoa đến mức nước mắt trào .
Thị nữ chờ mãi thấy chủ nhân , liền trong, thấy bộ dạng gan ruột đứt đoạn của thì dừng , bất đắc dĩ : “Chủ nhân, nếu nỡ cho thì còn vẻ hào phóng?”
“Ai vẻ hào phóng chứ, thật lòng tặng bọn họ mà.” Li Quân , càng thêm đau lòng: “Ai ngờ hai nha đầu đó, cái nào cũng thích , thế mà kho của chẳng chọn nổi một bộ xiêm y, một món trang sức, chỉ chăm chăm lấy mấy thứ bảo vật chữa thương với tu luyện. Hoàn hồn thảo của … Linh đan thúc giục linh lực của …”
Ngân hà lấp lánh
Hắn rên rỉ như gọi hồn, tên từng món báu vật lấy mất. Thị nữ nổi nữa, an ủi: “Không thì lấy , nếu ngại thì để nô tỳ ngài.”
“Đi đòi đồ từ chỗ của Đế Giang?” Li Quân trừng mắt.
Thị nữ lập tức nghiêm: “Nô tỳ thấy vẫn là thôi thì hơn. Dù những món quan trọng nhất vẫn còn.”
Lời cũng giúp Li Quân vơi phần nào nỗi đau, thở dài một tiếng, ngẩng đầu hai bộ nhuyễn giáp bình thường nhất trong phòng đầy báu vật.
“Phải ha, ít nhất hai món vẫn còn.” Hắn vui vẻ .
Thị nữ cũng theo, đang định gì thì khóe mắt bỗng thấy hai bóng , vội vàng hành lễ: “Tham kiến tôn thượng, Nhạc cô nương.”
Li Quân tiếng đầu , liền thấy hai ở cửa.
“Chào Li Quân!” Nhạc Quy chiếm tiện nghi nhà , chào hỏi hồ hởi.
Li Quân váy vải vá nàng, thêm búi tóc đơn giản, khó hiểu hỏi: “Sao thành thế ?”
“Váy áo với trang sức nặng quá, Nhạc Quy thật sự chịu nổi, nên hết .” Nhạc Quy trả lời.