Tẩm điện.
Biết Đế Giang vẫn rời khỏi trời cao cung, Nhạc Quy thầm thở phào nhẹ nhõm, đó thẳng bước tiến về phía tiên tri kính.
Tiên tri kính đột nhiên cảnh giác:
“Ngươi tới gì? Ngươi gì? Hiện tại tuy thương, nhưng tiễn một phàm nhân xuống Hoàng Tuyền vẫn là chuyện dễ dàng. Ngươi nhất đừng...”
Câu còn dứt, một đóa hoa cắm bên cạnh gương đồng.
“Cũng khá xinh .” Nhạc Quy lùi một bước, hài lòng ngắm nghía tác phẩm của : “Nhìn ngươi mỗi ngày biến một loài hoa khác , hẳn là thích hoa nhỉ? Cái cũng tên là gì, tặng ngươi đấy.”
Tiên tri kính im lặng hồi lâu, mãi mới nghẹn một câu:
“Cỏ đuôi chó.”
“Hả?” Nhạc Quy khó hiểu.
Tiên tri kính mất kiên nhẫn:
“Ngu xuẩn, đây gọi là cỏ đuôi chó, một loại hoa dại thường thấy. Ngươi ngay cả cái cũng ?”
“Thích ?” Nhạc Quy hỏi.
Tiên tri kính: “……”
“Thích mà.” Nhạc Quy nghiêng đầu, ánh mắt trong veo, hề ý trêu chọc.
Ngân hà lấp lánh
Ma khí trong tiên tri kính dần lan tràn, chẳng mấy chốc khiến cúc non mọc kín bên trong gương.
“Ta mới thích thứ ngu xuẩn , giống ngươi .” Giọng điệu nó đầy thô bạo.
Nhạc Quy lười đôi co với nó, trở về xuống bên cửa sổ. Chợt như nhớ điều gì, nàng ngẩng đầu hỏi:
“ , đêm nay ngươi thể đừng ngủ ?”
“Vì ?” Tiên tri kính khó chịu hỏi.
【 Bởi vì trong điện thứ dơ bẩn, ngươi tỉnh chừng thể cho một vài thứ sợ hãi. 】
Nhạc Quy cẩn thận mà xem một cái chung quanh, cũng phát hiện cái gì khác thường, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là thẳng tới:
“Coi như là đưa ngươi hoa đáp lễ.”
Tiên tri kính: “…” Biết ngay nàng hảo tâm.
hoa xinh như , cũng nghĩ để cho nàng…… Đây vẫn là đầu tiên đưa hoa cho nó, tiên tri kính trải qua giây phút dãy dụa hồi lâu, miễn cưỡng đáp ứng nàng.
Nhạc Quy yên lặng nhẹ nhàng thở , mặt đất, nỗ lực giấc ngủ.
Đáng tiếc nàng càng ngủ, thì càng thể nào ngủ nổi, đặc biệt là trong điện im ắng, cho cảm giác chuyện gì cũng thể phát sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-32.html.]
“Gương.” Nàng khẽ gọi.
Tiên tri kính: “Làm gì?”
“Không việc gì.” Nghe nó cũng ngủ, Nhạc Quy yên lặng nhẹ nhàng thở .
Lại trong chốc lát.
Nhạc Quy: “Gương.”
Tiên tri kính: “… Ngươi phiền ?”
“Không việc gì, ngủ đây.” Nhạc Quy nhắm chặt đôi mắt.
Sau nửa canh giờ.
“Gương……”
“Ta g.i.ế.c ngươi.” Giọng Tiên tri kính đột nhiên trầm xuống, lạnh lẽo đến mức khiến rợn gáy.
Nhạc Quy rụt cổ, dám hó hé nửa lời.
【 Nếu gọi hai con u nính tới ca hát . 】
Đêm khuya yên tĩnh, Nhạc Quy bỗng dưng một khoảnh khắc đồng cảm với Đế Giang — cảm giác như bản cũng dọa cho một trận.
Đêm dần trôi qua, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến. Nàng trở , rì rầm một tiếng, đang dần chìm giấc mộng đen ngọt ngào thì—
“Răng rắc… răng rắc…”
Tiếng động quen thuộc vang lên.
Lại tới nữa…
Từ ba ngày , khi Đế Giang rời đến núi, mỗi đêm loại thanh âm quái dị đều vang lên.
Đêm đầu tiên, Nhạc Quy còn đánh bạo tìm một vòng, nhưng kết quả chẳng thu hoạch gì. Thậm chí, nàng còn thể xác định tiếng động đó phát từ .
Đêm thứ hai thì khỏi , tiếng động yếu đôi chút, nhưng loáng thoáng như tiếng rên rỉ của một tiểu nữ hài, mơ hồ tựa như đang mê. Nhạc Quy sợ đến mức nổi hết da gà, nào còn dám như đêm đầu tiên mà tìm, cuối cùng chỉ thể cứng rắn giả vờ ngủ đến tận hừng đông.
Hôm nay là đêm thứ ba. Đế Giang trở , nàng vốn tưởng rằng tọa trấn, dù thứ gì tà ám cũng dám hoành hành. ngờ, thanh âm quái dị vẫn xuất hiện.
Nhạc Quy nhắm chặt hai mắt, cố gắng lờ , nhưng tiếng động càng lúc càng lớn. Cuối cùng, nàng nhịn khẽ gọi:
“Gương.”
Không ai trả lời.
Nhạc Quy nuốt nước bọt, giọng lớn hơn một chút:
“Gương, ngươi ngủ ?”
Vẫn ai đáp .