“Ngươi thuyết phục nhanh quá ?” Kính tiên tri bất lực hỏi.
Nhạc Quy nhún vai: “Chứ còn nữa, chẳng lẽ chạy đến mặt các đại tiên môn để kháng nghị? Nếu cả ngàn năm qua đều như , thì , một phàm nhân, phản đối ích gì? Thay vì khó chịu trong lòng, chi bằng bình tĩnh mà đối mặt. Chỉ tiếc, nếu là , sẽ cố tình giấu diếm thực lực, khiến bọn họ tưởng là gà mờ, lên đài đánh cho đối thủ trở tay kịp.”
Kính tiên tri: “...” Vô sỉ nhất vẫn là ngươi.
“Đáng tiếc chỉ là phàm nhân, đến cả chút thực lực để giấu cũng , cho nên tất cả đều là mơ tưởng.” Nhạc Quy ủ rũ: “So với những luật ngầm , giờ càng băn khoăn để thắng trận thứ hai.”
Kính tiên tri lên tiếng: “Có ở đây, ngươi sợ cái gì?”
Nhạc Quy: “Ờ ha.”
Kính tiên tri: “…”
Mặc cho Nhạc Quy mỗi ngày đều âm thầm cầu cho Đế Giang nổi điên quá độ phát nổ giữa Miểu Mang Sơn, thì trận thứ hai vẫn diễn đúng lịch.
Theo quy định, các thí sinh lượt rút dây từ trong một cái rương. Cuối cùng, hai dây cùng màu, cùng chiều dài sẽ ghép thành một cặp đối chiến. Cách truyền thống, hề dùng linh lực, nhằm hạn chế tối đa hành vi gian lận.
Lúc Nhạc Quy đang xếp hàng rút dây, xếp ngay Yêu Yêu. Hai ai cũng lên tiếng chào hỏi, chỉ lẳng lặng tiến bước cùng dòng . Đến khi Nhạc Quy giơ tay định rút dây, Yêu Yêu bất chợt lên tiếng: “Ngươi từ bỏ bây giờ vẫn còn kịp.”
Nhạc Quy ngừng tay, như : “Vậy , nếu bỏ cuộc, chẳng sẽ một tu sĩ đối thủ ?”
“Số lẻ thì sẽ tự động thăng cấp.” Yêu Yêu đáp nhạt nhẽo.
Nhạc Quy: “Chính vì để một kẻ may mắn như thế xuất hiện, nên thi cho bằng .”
Yêu Yêu: “…”
Nói đến đây thì Nhạc Quy rút xong dây, Yêu Yêu cũng gì thêm, xoay rút dây của bỏ .
Chỉ mất mười lăm phút là bộ thí sinh tất việc chọn đối thủ. Nhạc Quy bốc trúng một tiểu mập mạp đến từ Luyện Khí Tông. Đối phương thấy nàng, hai mắt sáng rỡ, hưng phấn như thể trúng thẳng suất vòng trong.
Nhạc Quy: “...” Làm ơn kiềm chế một chút , ít cũng nên thể hiện chút tôn trọng với đối thủ chứ.
Sau khi xác định xong các cặp đấu, vòng thi chính thức bắt đầu. Khi nhóm thí sinh đầu tiên bước lên đài tỷ thí, đám đế quân đến từ Tiên giới cũng an vị đài quan sát, chỉ là vẫn thấy bóng dáng của Đế Giang cả.
Dù rằng Đế Giang ở đó cũng chỉ để ngủ, gặp xui xẻo cũng chẳng giúp đỡ nàng, nhưng giờ đến, Nhạc Quy thấy bồn chồn như đứa trẻ ngóng mãi mà thấy tới dự hội diễn ở trường.
“Đừng đợi nữa, sẽ đến .” Kính tiên tri uể oải .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-67.html.]
Nhạc Quy rầu rĩ: “Vì ?”
“Vì chẳng gì thú vị cả.” Nó đáp.
Ngân hà lấp lánh
Nhạc Quy phục: “Thế trận đầu gì thú vị ?”
“Trận đầu cũng chẳng thú vị, cũng bất ngờ là đến. Dù thứ xem là vở kịch lớn ở trận thứ ba.” Kính tiên tri nhạt.
Nghe , Nhạc Quy khựng một giây, hỏi: “Ngươi rốt cuộc gì ?”
Từ đầu đến giờ, nàng vẫn hiểu vì Đế Giang bắt một phàm nhân như nàng tham gia đại hội thí luyện, còn bắt đoạt hạng nhất.
Kính tiên tri: “Biết.”
Ánh mắt Nhạc Quy sáng rực: “Là gì?”
“Ta cho ngươi.” Kính tiên tri cố tỏ lạnh nhạt, nhưng trong giọng lộ rõ sự khoái chí.
Nhạc Quy: “…”
【Bà nội ơi, càng càng bất an.】
Tuy chẳng Đế Giang đang bày trò gì kinh thiên động địa, nhưng thi thì vẫn thi. Lúc Nhạc Quy còn đang tán gẫu với Kính tiên tri, nàng thấy Yêu Yêu vung tay vẽ một kiếm hoa rực rỡ, thẳng tắp đ.â.m tới yết hầu đối thủ.
“Ngộ Hoan của Xích Diễm Tông chiến thắng!”
Từng cặp thí sinh lượt bước lên đài. Nhạc Quy xổm chán đến c.h.ế.t trong một góc, dãy mới ngừng xuất hiện đài, nhịn chọc chọc Kính tiên tri: “Ê, thấy hình như đông hơn cả trận đầu thì ?”
“Chuyện thường. Trận đầu chỉ loại một nửa chọn, thực lực của các thí sinh vẫn lộ rõ. Còn là thi đấu một chọi một, tuy vẫn xác định thứ tự cụ thể, nhưng cũng thể ai phù hợp để tổ đội tiến bí cảnh. Những ai thật sự nhắm đến việc bí cảnh, đương nhiên đều đổ đến cả.” Nó nhẫn nại giải thích.
Nhạc Quy kinh ngạc: “Không chỉ thí sinh mới bí cảnh ?”
“Dĩ nhiên là . Ngươi cái gì cũng .” Mặt kín lúc tràn đầy ma khí, nó bực dọc : “Bí cảnh mỗi ngàn năm mới mở một , chỉ cho thí sinh ? Tuy phần lớn cơ hội rơi tay giỏi nhất trong các tiên môn, nhưng những khác cũng thể theo nhặt chút vụn bánh, còn hơn .”
Nhạc Quy: “Mấy đó đều mạnh, chịu mang theo ?”
Kính tiên tri khẩy: “Bí cảnh đầy nguy hiểm, ai chẳng dẫn theo vài vật thử đường, như thế mới tăng cơ hội sống sót cho .”
Nghe tới đây, Nhạc Quy khỏi thấy lạnh gáy. Hóa những dẫn chỉ là vật hy sinh. Nàng luôn thế giới trong truyện tàn nhẫn, nhưng thật sự thấy vẫn cảm thấy khó chịu: “Những đó bản là vật hy sinh ?”