Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-06-16 12:10:04
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chủ nhân?” Nhạc Quy sững sờ.

Lão nhân gật đầu: “Phải , là chủ nhân nhà .”

“Bảo hỏi chủ nhân nhà hiện giờ đang ở !” Kính tiên tri kích động giục.

Nhạc Quy ngoan ngoãn lặp y chang câu hỏi.

Lão nhân đáp: “Bọn họ chắc giờ đang đường, chắc tầm hai ba ngày nữa là tới. Tiểu hữu tìm bọn họ chuyện gì ?”

“À, cũng chuyện gì to tát.” Nhạc Quy dối tỉnh bơ: “Chỉ là thấy ngài với một đôi vợ chồng bằng hữu của khí tức giống , nên nghĩ chắc hẳn quen , mới đây hỏi thử.”

“Thì là bằng hữu của chủ nhân, thất lễ thất lễ.” Lão nhân vội vàng hành lễ cung kính: “Lão hủ vốn chỉ là kẻ đốn củi tầm thường, nhờ chủ nhân thấy đáng thương mà dạy cho tu luyện, từ đó mới theo họ quản gia. Tiểu hữu cảm thấy khí tức quen thuộc, chắc là vì công pháp chúng tu cùng một hệ chăng?”

“Thì …” Kính tiên tri lẩm bẩm.

Nhạc Quy như bừng tỉnh, hàn huyên với lão nhân mấy câu, chợt ngửi thấy một mùi thơm chua ngọt từ trong viện bay .

“Là bánh quả mơ đang hấp đấy, chủ nhân nhà thích nhất món , nên lão hủ cũng học thử một ít. Tiểu hữu nếm thử chút ?” Lão nhân ha hả .

“Bánh quả mơ ? Nhiều năm mà khẩu vị họ vẫn đổi…” Kính tiên tri lẩm bẩm.

Nhạc Quy lơ nó, gượng từ chối lời mời vội vã rời , mãi đến khi chạy tới chỗ đông mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bánh quả mơ bọn họ là thơm ngon nhất, ngươi đáng lẽ nên xin một hộp.” Kính tiên tri lẩm bẩm: “À mà đúng, đây là do quản gia , tuy công thức giống nhưng vị chắc chắn bằng.”

“Sao ?” Nhạc Quy hiểu.

Ngân hà lấp lánh

Kính tiên tri đáp: “Bọn họ khi hấp bánh xong sẽ truyền thêm một chút linh lực . Mà linh lực mỗi khác , nên mùi vị dĩ nhiên cũng thể giống .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-72.html.]

Nghe  giọng nửa thật nửa ma, Nhạc Quy đang định hỏi “bọn họ” rốt cuộc là ai, thì ngẩng đầu lên trông thấy bảng hiệu “Đăng Thiên Các”.

Ơ… Đăng Thiên Các?

Nhạc Quy chớp chớp mắt, lập tức .

Từ dâng vũ đến giờ, đây là đầu tiên nàng trở nơi . Vì trận đấu một chọi một vẫn đang tiếp diễn nên đều tụ khu vực tỉ thí, trong Đăng Thiên Các gần như một bóng , Nhạc Quy dễ dàng tiến thẳng trong.

Đế Giang quả nhiên đang ở đại sảnh, lúc đang nghỉ giường đệm. Nhạc Quy rón rén bước gần, tính dọa một phen, ai ngờ vẫn nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên cất tiếng: “Lén lút cái gì? Lại giở trò gì?”

Chưa kịp dọa ai, Nhạc Quy ngược hù giật nảy, ngã phịch xuống đất. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Đế Giang dậy, thuận tay nâng cằm nàng lên: “Sao thương ?”

Nhạc Quy ngây ngốc chớp mắt. Vết thương đánh lúc nãy giờ mới bắt đầu đau. Còn kịp kêu “ai da”, Đế Giang giơ tay điểm nhẹ, nhẹ nhàng khép miệng vết thương cho nàng.

Vết thương lành , Nhạc Quy vui mừng reo lên: “Tôn thượng, thắng đó!”

“Ừ.” Đế Giang chẳng hề ngạc nhiên.

Thấy thản nhiên như , Nhạc Quy chút phục: “Ta thắng cực kỳ vất vả đó, phản ứng của ?”

“Chứ ngươi thế nào?” Đế Giang rũ mắt nàng: “Muốn g.i.ế.c vài ăn mừng giúp ngươi ?”

【 Cảm giác thật sự thể thế mới đáng sợ chứ. 】

Nhạc Quy: “Ít cũng thưởng cho gì đó chứ.”

“Muốn thưởng gì?” Đế Giang lười biếng tựa đệm, nửa nhắm nửa mở mắt nàng.

Nhạc Quy bò dậy, sán cạnh : “Muốn gì cũng thật ?”

Đế Giang đáp, chỉ lặng lẽ nàng.

Loading...