“Ta chẳng cần gì cả, thể việc cho Tôn thượng, chính là phúc khí ba đời tu luyện mới .” Nhạc Quy nghiêm mặt .
Đế Giang nhướn mày: “Thật cần gì ?”
【Buồn thật đấy, cần là ngươi cho liền cho ? Vậy nếu ngươi thì ngươi định đưa luôn ? 】
Nhạc Quy còn đang chớp chớp mắt, kịp mở miệng nhéo cằm, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
【Vừa … Có cái gì đó hôn một cái đúng ? Mơ thành thật ?】
Lông mi Nhạc Quy khẽ run, ánh mắt trân trân chằm chằm Đế Giang.
Đế Giang nửa dựa giường, lười biếng mở miệng: “Còn mau cút?”
Nhạc Quy cuối cùng cũng hồn , đột nhiên bi phẫn ôm miệng hét to: “Ngươi cái gì thế hả, tên sắc quỷ !”
Đế Giang chậm rãi liếc nàng một cái, chẳng thèm để tâm đến màn “bi kịch hóa” lâm li của nàng.
Ngân hà lấp lánh
Thấy phối hợp, Nhạc Quy cũng hết hứng, bèn nghiêng gần: “Tôn thượng, tự dưng hôn thế?”
“Ngươi cảm thấy vì ?” Đế Giang thản nhiên ném câu hỏi trở .
Nhạc Quy đáp tỉnh bơ: “Bởi vì yêu .”
“Tưởng tượng quá đấy.”
Nhạc Quy ôm n.g.ự.c đầy đau đớn: “Vậy tức là đột nhiên sàm sỡ ?”
Đế Giang vẻ mặt nghiêm trọng mà nhảm nhí , khóe môi như như nhếch lên, chờ xem nàng còn gì nữa.
Quả nhiên, Nhạc Quy “hắc hắc” một tiếng: “Tôn thượng quả nhiên là thích , bằng sàm sỡ khác, cố tình chạy đến trêu chọc .”
Không ngờ nàng đoán theo hướng đó, Đế Giang tiện tay cầm lấy một ly rượu, chẳng chẳng rằng để mặc nàng đoán tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-73.html.]
Nhạc Quy lơ sắc mặt , tự đắm chìm trong tưởng tượng: “Ai da ai da, ngờ Tôn thượng cũng lúc nhịn nổi. Ta , rõ ràng ngài thể trực tiếp bắt thí luyện đại hội, còn hứa cho ngôi vương hậu, hóa là sớm nhắm …”
Lời còn hết, bắt gặp ánh mắt nửa nửa của Đế Giang.
Nhạc Quy: “…”
“ ." Đế Giang chậm rãi , giọng điệu như thể kéo dài cả từng chữ một: “Bản tôn mà ép, thì trực tiếp ép là , cần gì dùng lời hứa để dụ?”
“Tôn thượng ngài cứ tiếp tục nghỉ ngơi nhé, còn chuẩn cho trận thi đấu thứ ba, ngài cứ yên tâm, nhất định thi cho thật , phụ kỳ vọng của ngài, giành hạng nhất để vương hậu!” Sợ thêm một câu nữa là coi như hứa hẹn trôi sông, Nhạc Quy lập tức xoay bỏ chạy.
Đế Giang chỉ búng tay một cái, vốn gần tới cửa một lực vô hình kéo bật về.
Nhạc Quy đụng lồng n.g.ự.c rắn chắc của , mà nước mắt: “Tôn thượng, ngài hứa , một đằng một nẻo !”
Đế Giang cúi sát gần, chóp mũi như vô tình lướt qua cổ nàng, cứ như vùi cả mặt đấy. Nhạc Quy ngẩn , theo bản năng mà nín thở yên.
“Vừa ngươi chạy ?” Hắn ngẩng đầu, hỏi bằng giọng bình thản gợn sóng: “Xú quỷ c.h.ế.t tiệt.”
“Không cả.” Kính tiên tri nãy giờ vẫn im lặng bỗng mở miệng.
Nghe hiểu ám chỉ, Nhạc Quy vội vàng gật đầu: “Phải đấy, cả.”
Đế Giang bình tĩnh nàng, đôi mắt đen sâu thẳm như xuyên thấu linh hồn nàng. Nhạc Quy đến chột , lập tức rúc luôn lòng né tránh: “Tôn thượng, hôm nay xem thi đấu ?”
“Nhàm chán, gì đáng xem.” Biết nàng đang cố đánh trống lảng, Đế Giang cũng lười vạch trần, dù thì một một kính cũng chẳng trò gì to tát.
Nhạc Quy vui: “Sao gọi là nhàm chán chứ, hôm nay đánh bật hết đó!”
“Bọn họ phục ngươi ?” Đế Giang hỏi đúng chỗ hiểm.
Nhạc Quy: “… Không phục.”
Trong cổ họng Đế Giang khẽ bật tiếng thỏa mãn: “Không phục thì cứ phục .”
【Sao dễ chuyện ? Không giống phong cách của ngươi chút nào .】