Nhạc Quy lười đến mức phun tào, đang định lấy thêm một khối điểm tâm khác dỗ dành, thì tiểu nữ hài quỷ cuối cùng cũng nhặt lên một miếng bỏ miệng cắn một cái. Mắt Nhạc Quy lập tức sáng rỡ, chờ mong hỏi: “Thế nào? Ăn ngon ?”
Tiểu nữ hài quỷ cứng ngắc tại chỗ, lặng lẽ một hồi, như cái máy rối sắt khô khốc từ từ ngẩng đầu lên đối diện với nàng. Nhạc Quy cảm thấy phản ứng của nàng gì đó đúng, đang định hỏi xảy chuyện gì, thì vị quản gia "một trở " cuối cùng cũng về.
Nhạc Quy tò mò lưng ông .
“Thật xin .” quản gia với vẻ áy náy: “Các vị, chủ nhân tạm thời chút việc bận, e là nhất thời thể tới . Nếu tiểu hữu gấp, xin cứ tiếp tục chờ, còn nếu sốt ruột thì thể theo gặp bọn họ?”
Nhạc Quy định gật đầu đồng ý, thì tiểu nữ hài quỷ : “Không vội.”
“Ta cũng nhất thiết gặp ngay.” Nhạc Quy lập tức đổi giọng.
Quản gia nhã nhặn: “Vậy thì tiếp tục chờ nhé, lão hủ thúc giục một chút.”
“Đã bảo vội, còn thúc giục gì.” Giọng tiểu nữ hài quỷ mơ hồ rõ ý tứ.
Nhạc Quy nhanh chóng uyển chuyển hóa giải: “Bọn họ chuyện chính cần lo, ông cũng đừng phiền thêm. Hay là đây cùng trò chuyện .”
“Tiểu hữu chuyện gì với lão hủ?” Quản gia xuống chiếc ghế đối diện.
Tiểu nữ hài quỷ bình tĩnh ông , giọng khàn khàn, khó : “Ngươi theo bọn họ bao lâu ?”
Nhạc Quy ngoan ngoãn đóng vai cái loa phát thanh: “Ông theo bọn họ bao lâu ?”
“Bất tri bất giác, cũng nhiều, nhiều năm .” Quản gia cung kính đáp.
Tiểu nữ hài quỷ hỏi tiếp: “Bọn họ từng nhắc với ngươi rằng, từ lâu , họ từng một đứa con gái ?”
Nhạc Quy thuật nguyên văn. Quản gia khẽ , đầy vẻ tiếc nuối: “Tự nhiên là nhắc qua. Chỉ là đứa nhỏ đó mệnh bạc, kịp lớn c.h.ế.t yểu.”
Ngân hà lấp lánh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-85.html.]
Nhạc Quy tiểu nữ hài quỷ với ánh mắt đầy thương cảm.
Tiểu nữ hài quỷ lặng lẽ đó, thể đơn bạc như chỉ cần nghiêng là gãy, nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ nhắc về ?”
Nhạc Quy đầu về phía quản gia.
“Tự nhiên là .” Quản gia thở dài: “Chủ nhân bọn họ chỉ một đứa con . Mấy năm gần đây, thi thoảng đều sẽ nhớ tới nàng, nếu nàng còn sống thì bao.”
“Vậy ?” Giọng tiểu nữ hài quỷ khẽ đến mức như gió thoảng: “Bọn họ thật sự nhớ ?”
Nhạc Quy cái loa phát , nghĩ đến cha , vành mắt cũng đỏ hoe.
“Bọn họ nhớ là nhớ linh cốt của ?” Tiểu nữ hài quỷ hỏi.
Nhạc Quy mở miệng lập , hỏi nghiêng đầu dò hỏi xem rốt cuộc nó ý gì.
Tiểu nữ hài quỷ như thấy, chỉ bình tĩnh chằm chằm quản gia: “Ngày đó vì công pháp đại thành, bọn họ rút từ hơn hai trăm khúc cốt đầu, chắc cũng dùng gần hết nhỉ. Hiện tại thi thoảng hối hận, vì cảm thấy lúc quá tham lam?”
Nhạc Quy: “?”
Tiểu nữ hài quỷ tiếp tục: “Khi đóng lên một trăm linh tám cây diệt hồn định, bọn họ từng nghĩ đến cũng đau ? Đêm khuya chợt tỉnh mộng, nếu nhớ đến tiếng khi gào thảm thiết, cũng sẽ thấy sợ? Sợ một ngày sẽ báo thù?”
Nhạc Quy: “?”
“Chắc là nghĩ tới .” Tiểu nữ hài quỷ , nụ dữ tợn khủng bố; “Nếu , lúc c.h.ế.t , vì còn moi mắt , thiêu xác , còn dùng pháp khí giam giữ hồn linh, đem phơi giữa nắng gắt bảy bảy bốn mươi chín ngày? mà, phụ ngươi lẽ ngờ, cho dù ngươi cùng mẫu tính hết cách khiến hôi phi yên diệt… hôm nay, vẫn tìm ngươi.”
“Phụ… phụ …” Nhạc Quy khiếp sợ hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng phát một âm thanh.
Đối diện, quản gia vẫn bình thản nâng chén , còn mời Nhạc Quy ăn điểm tâm: “Cái là lão hủ tự tay đấy.”