Nhạc Quy cứng đờ về phía quản gia.
“Điểm tâm ngon lắm, các mau nếm thử .” Quản gia vẫn tươi tiếp đãi.
Nhạc Quy định gật đầu cho qua chuyện, đột nhiên cảm thấy gì đó đúng: “Ngươi… Nhóm?”
Nàng ngây ngẩn đối diện với quản gia, phía lưng bỗng lạnh toát, một tầng mồ hôi lạnh nhanh chóng toát .
【Đệt đệt đệt đệt! Người vẫn luôn thể thấy A Hoa!】
Quản gia vẫn thong thả uống , ý nơi khóe môi từng tắt .
Trong phòng, khí càng lúc càng quỷ dị và ngột ngạt. Nhạc Quy gần như hai mặt dọa đến phát điên, chỉ còn cứng đờ yên tại chỗ giả chết, âm thầm cầu nguyện Đế Giang mau mau tới cứu nàng.
Thế nhưng lúc Đế Giang vẫn an nhàn ở ghế trung tâm khán đài, mang theo vài phần thích thú mà thưởng thức cảnh hỗn loạn bên .
Tại nhà chính, khí quỷ dị vẫn đang âm thầm lan rộng.
“Ta vốn tưởng ăn linh cốt của thể vĩnh bảo thanh xuân.” Tiểu nữ hài quỷ vẫn chăm chú đối diện: “Không ngờ phụ ngươi nay vẫn già nhiều lắm. Già đến mức suýt nữa nhận , thở cũng đổi. Là tu luyện công pháp gì mới ?”
“Mẫu và phụ vẫn bánh mơ ngon như . Giống hệt như lúc còn nhỏ từng ăn.”
“Phụ , mẫu ? Lâu lắm gặp nàng.” Nàng hỏi.
Quản gia buông ly , ngẩng đầu nàng: “Một nhà chúng , cuối cùng cũng thể đoàn tụ.”
Lời ông đầy vẻ vui mừng, khiến Nhạc Quy nổi cả da gà.
Tiểu nữ hài quỷ cũng nở nụ . Khóe môi nàng nhếch lên một cách quỷ dị, cong đến một độ gần như thể: “ , phụ . Cuối cùng chúng cũng thể đoàn tụ một nhà.”
Ánh mắt quản gia đột nhiên sắc lạnh, chớp mắt lao thẳng về phía Nhạc Quy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-86.html.]
Nhạc Quy sững . Phản ứng đầu tiên là tưởng ông định đánh , nhưng thấy tay ông chộp về phía cổ áo nàng, nàng liền hiểu, cướp Kính tiên tri.
Lão già quả thực bản lĩnh, đến cả chuyện nàng giữ Kính tiên tri cũng .
Nhạc Quy lập tức đầu bỏ chạy. Tiểu nữ hài quỷ kịp thời chắn mặt quản gia, trong nháy mắt linh lực va chạm dữ dội, dư chấn lan về phía Nhạc Quy. Ngay khoảnh khắc , pháp khí phòng ngự nàng luôn mang theo bên kích hoạt, phát một tiếng vang, lập tức bao trùm nàng .
“Ngươi phát hiện từ khi nào?” Tiểu nữ hài quỷ hỏi.
Quản gia khẽ: “Ngươi là con , do thể sinh , tất nhiên thể giấu khỏi mắt .”
Nhạc Quy: “Không thấy ngượng ? Ngươi là đàn ông, run run vài cái ôm luôn công lao sinh con ?”
Quản gia mặc kệ lời châm chọc đó, tiếp tục tiến về phía tiểu nữ hài quỷ: “Không ngờ ngươi giờ tu vi thế . Nữ nhi , bảo bối nữ nhi của , ngươi tạo hóa lớn như , nghĩ tới cha ngươi? Cho chúng chút linh lực nào!”
Vừa , ông chậm rãi ép sát .
Ngân hà lấp lánh
Nhìn thấy tiểu nữ hài quỷ liên tục lui bước, Nhạc Quy lo giận. Đang sốt ruột thì tiểu nữ hài quỷ bất ngờ nở một nụ .
Quản gia lập tức cảm thấy gì đó , định lui một thế lực vô hình trói c.h.ặ.t t.a.y chân.
Trong nháy mắt, tiểu nữ hài quỷ hình bành trướng gấp năm , quanh gió lạnh gào thét, áp lực cuồn cuộn: “Năm nghìn năm… Ngươi thật sự nghĩ vẫn là đứa bé yếu đuối năm xưa, mặc các ngươi xâu xé ?”
Quản gia ép đến mức phun một ngụm m.á.u tươi. Trong ánh mắt vốn bình tĩnh nay rốt cuộc cũng lộ sợ hãi: “Sao thể? Ngươi giúp nàng tham gia xong đại hội thí luyện, lẽ tu vi tiêu hao ít mới đúng…”
Trốn phía cái bàn, Nhạc Quy khựng , nổi giận quát: “Ta lúc ngươi động thủ, hóa là chờ đúng ngày hôm nay hả?”
Tên đến giờ vẫn còn tính kế cả nữ nhi ruột, đúng là súc sinh còn bằng!
Tiểu nữ hài quỷ bước từng bước ép sát, quản gia lảo đảo bò lùi về phía , chẳng mấy chốc dồn đến chân tường, còn đường thoái lui.
“Nữ nhi! Nữ nhi! Ta là phụ của ngươi mà!” Quản gia hoảng loạn cầu xin.
Tiểu nữ hài quỷ khẽ bật , giọng còn khàn khàn như , mà trong trẻo, linh hoạt như tiếng chuông ngân: “Phụ , đến cả cái tên… ngươi cũng từng cho .”