Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 105

Cập nhật lúc: 2025-06-09 09:17:55
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cát Tử Hiên vẫn chưa hết nghi ngờ, ánh mắt đầy cảnh giác: "Vậy cô nói tên đi?"

"Tôi là Diệp Diệp đây." – Cô đáp.

Nghe vậy, Cát Tử Hiên từ từ tiến đến gần hơn: "Diệp Diệp… Sao cô lại ở đây?"

"Tôi đi làm thêm. Trò chơi trốn tìm với ma, có ai muốn tham gia đâu." – Cô nhún vai trả lời như thể đang nói đến một công việc bình thường.

Anh ta nhìn cô như thể không tin nổi tai mình: "Cô thực sự nhận công việc đó à?"

"Anh tưởng tôi tình nguyện chắc?" – Cô cười mỉa, rồi không nói không rằng dán luôn lá bùa bình an lên trán anh.

Cát Tử Hiên giật nảy, nhảy lùi lại: "Cô làm cái quái gì vậy?!"

"Kiểm tra xem anh có phải là quỷ không." – Bạch Thu Diệp bình thản nói.

Cát Tử Hiên thở phào, ra vẻ bất lực: "Tôi bị ám ảnh bởi cương thi đến PTSD rồi. Thấy bùa chú là nghi ngờ tất cả, xin lỗi nhé." (PTSD (Post-Traumatic Stress Disorder) là rối loạn căng thẳng hậu chấn thương , một vấn đề sức khỏe tâm thần có thể xảy ra ở những người đã từng trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện gây chấn thương nghiêm trọng, đe dọa đến tính mạng, an toàn bản thân hoặc người khác.)

Nghe đến từ “cương thi”, toàn thân Bạch Thu Diệp lập tức căng cứng: "Cương thi? Anh gặp cương thi thật à?"

Cát Tử Hiên gật đầu, ánh mắt có chút oán trách: "Sau khi tôi bị tách khỏi cô, tôi gặp một gã đeo kính, đang dán mắt vào cái lỗ mắt mèo trên cửa."

"Gã đeo kính?" – Bạch Thu Diệp hơi biến sắc.

"Ừ." – Cát Tử Hiên cau mày. "Gã đó có liên quan đến cô à?"

"Cũng không hẳn…" – Cô lẩm bẩm, rồi hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Sao lại gặp cương thi?"

"Lúc đó tôi thấy hắn có vẻ biến thái, nửa đêm còn rình mò qua mắt mèo. Tôi là nhân viên trực đêm, gặp mấy vụ thế này thì ngăn cản là nguyên tắc ngầm để được cộng điểm chức vụ."

Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp âm thầm ghi nhớ: muốn tăng điểm → ngăn biến thái.

Cô hỏi tiếp: "Rồi sao?"

"Tôi bước tới định can thiệp thì hắn bất ngờ kéo cửa, đẩy tôi vào bên trong." – Cát Tử Hiên rùng mình. "Và tôi đã thấy thứ kinh khủng nhất đời mình."

Mộng Vân Thường

"Cương thi?" – Bạch Thu Diệp nín thở, ánh mắt nghiêm túc.

"Không rõ có được tính là cương thi không… nhưng tôi vừa mở cửa ra, nó đã đứng ngay trước mặt." Người đàn ông nói, giọng vẫn còn run.

Bạch Thu Diệp trợn mắt kinh ngạc:

"Nó đứng ngay trước mặt anh mà anh vẫn còn sống được á?"

"Ban đầu nó đứng im, không hề cử động." Anh ta đáp. "Dáng người nhìn qua chắc là nữ, toàn thân ướt nhẹp như mới tắm xong, tóc còn nhỏ nước tong tỏng. Phía sau còn có khung đỡ, nhìn là biết đã c.h.ế.t từ lâu rồi."

Nói tới đây, Cát Tử Hiên không nhịn được bật ra hai tiếng chửi thô tục:

"Đệch... cái gã đeo kính kia chắc chắn có thú vui bệnh hoạn!"

Bạch Thu Diệp hỏi tiếp:

"Nhưng nếu nó đứng yên thì anh sợ gì chứ?"

"Vì lúc đó nó không động, không có nghĩa sau này nó cũng không động." Anh ta nhấn mạnh. "Lúc đầu tôi cũng nghĩ nó chỉ là một cái xác vô hại. Nhưng ngay khi tôi xoay người định mở cửa ra ngoài, cửa đã bị ai đó khóa từ bên ngoài. Trong lúc tôi đang loay hoay tìm cách phá cửa, nó bỗng nhiên lao tới, cắn thẳng vào gáy."

Anh ta nói, giọng đầy tự hào:

"May mà tôi phản xạ nhanh, lúc nào cũng giữ cảnh giác, luôn dùng khóe mắt để quan sát phía sau. Nó vừa lao lên, tôi lập tức chạy thẳng ra cửa sổ, bám ống nước mà trèo qua đây."

Bạch Thu Diệp im lặng một lúc, rồi bình thản nói:

"Anh trốn bên này hơi lâu rồi đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/105.html.]

Cát Tử Hiên thở dài, tỏ vẻ bất lực:

"Dù sao nhiệm vụ thứ hai tôi cũng đã hoàn thành, ngồi đây nghỉ ngơi một chút thì đã sao? Cũng đâu ảnh hưởng đến ai."

Bạch Thu Diệp nghĩ thầm: Nghỉ ngơi á? Chắc anh không biết là ngày thong dong của mình sắp hết rồi đâu.

Cô thì vẫn còn trong nhiệm vụ làm thêm, và dù nơi này có vẻ an toàn, nhưng 30 phút chưa trôi qua, nguy hiểm vẫn rình rập.

Ngay khi cô còn đang suy nghĩ, vài sợi tóc đen bỗng rủ xuống từ trần nhà.

Phản xạ nhanh nhạy, Bạch Thu Diệp lập tức đưa tay ra hiệu cho Cát Tử Hiên giữ im lặng.

Cả hai nhanh chóng trốn sau một cột bê tông lớn, đầu thò ra cẩn thận như hai chú chim cút rụt cổ thăm dò động tĩnh.

Từ trên cao, một bóng người đang treo ngược, đầu xoay tròn 360 độ như camera đang quét tìm mục tiêu.

Cát Tử Hiên cứng người, mặt tái xanh, liếc nhìn Bạch Thu Diệp rồi ra dấu liên tục, như cỏ lay trước gió, trông vừa gấp gáp vừa vô dụng.

Bạch Thu Diệp nổi cáu, thẳng tay ấn đầu anh ta xuống sát cột:

"Im lặng, đừng động đậy nữa."

Cát Tử Hiên: "..."

Cái đầu quỷ quét qua quét lại, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi mới chịu rút lui vào bóng tối.

Bạch Thu Diệp buông tay, dựa lưng vào cột, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Cát Tử Hiên lại bực bội đỏ cả mặt, nói như oán trách:

"Nếu không phải tại cô, nơi này vẫn còn yên ổn."

Cô nhướng mày:

"Anh mua chỗ này chắc?"

"Không, nhưng tôi không quan tâm!" Anh ta giận dỗi đáp.

Cô nhếch mép:

"Trùng hợp, tôi cũng không quan tâm."

Cát Tử Hiên không nói gì, bất ngờ đứng dậy rời khỏi chỗ trốn.

Bạch Thu Diệp hỏi với theo:

"Anh định đi đâu?"

"Trồng nấm!" Anh nói tỉnh bơ, rồi cúi người ngồi xổm sát bức tường như đang thật sự… trồng nấm.

Bạch Thu Diệp liếc nhìn thời gian trên thiết bị:

"Còn 25 phút nữa, tôi trốn tiếp. Hết giờ là rời khỏi."

Cát Tử Hiên liếc lại, giọng nghiêm túc hơn:

"Cô nghĩ chỉ cần trốn là xong à? Nhiệm vụ này mà dễ thế thì chẳng có ai chết."

Bạch Thu Diệp nhíu mày:

"Vậy còn phải làm gì? Chẳng lẽ lao ra đánh nhau với quỷ?"

"Chỉ là..." – Anh ta chưa kịp nói hết câu thì ánh mắt đột ngột trợn lớn, miệng há hốc kinh hoàng, nhìn ra ngoài.

Bạch Thu Diệp quay đầu nhìn theo… và trái tim cô như rơi xuống đáy vực.

Loading...