Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 111

Cập nhật lúc: 2025-06-10 16:24:04
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bàn thờ đã bị xới tung, cửa nhà mở toang như có ai đó vội vã rời đi. Nhưng trong phòng không có lấy một bóng người – nữ chủ nhân cũng biến mất không dấu vết.

Bạch Thu Diệp đang ngồi xổm trước t.h.i t.h.ể của Cao Lãng. Cô dùng cây nến tắt lửa trên bàn thờ để gạt nhẹ những phần t.h.i t.h.ể bị vỡ vụn, mặt không hề thay đổi cảm xúc.

Cát Tử Hiên đứng cạnh nhìn, sống lưng bất giác lạnh toát. Cảm giác rờn rợn bò lên từng đốt sống.

Cậu hỏi nhỏ:

"Cô nhìn mấy thứ này mà không thấy ghê à?"

"Không có nguy hiểm thì tôi sợ gì chứ?" – Bạch Thu Diệp thản nhiên đáp – "Thứ duy nhất tôi sợ là cái chết. Chỉ cần thứ gì khiến tôi cảm nhận được mối nguy thực sự, tôi sẽ sợ. Tôi sẽ sợ đến mức chính mình cũng không tưởng tượng nổi."

Cát Tử Hiên cau mày:

"Nhưng cái xác của Cao Lãng không khiến cô thấy nguy hiểm à?"

Bạch Thu Diệp nhìn cậu:

"Vì tôi đã đoán ra rồi. Mà một khi đã đoán được, tôi sẽ tìm cách loại bỏ nguy hiểm."

Nói rồi, cô đưa tay lật đầu của Cao Lãng lên. Trước đó khi anh ta rơi từ tầng cao xuống, cô không nhìn rõ. Giờ quan sát kỹ, trên cổ anh ta hằn một vết không giống bị treo cổ bằng dây thừng.

Cát Tử Hiên nhìn qua, đoán:

"Như là bị siết cổ thì đúng hơn."

Bạch Thu Diệp tiếp tục kiểm tra thi thể. Tay cô lướt qua đống thịt nát, m.á.u me, rồi dừng lại khi chạm vào thứ gì đó dài và mảnh, còn đẫm máu.

"Ruột anh ta à?" – Cát Tử Hiên nhăn mặt, lùi lại – "Trời ơi, kinh khủng thật sự!"

"Không phải." – Bạch Thu Diệp lắc đầu – "Khi nạn nhân rơi xuống, ruột không bị lòi ra. Cái này không phải của anh ta, mà là thứ ai đó nhét vào."

Hai người cùng nhìn kỹ vật thể kia, nhưng không thể nhận ra nó là gì.

Bạch Thu Diệp vớ lấy một gói đồ ăn cúng rơi dưới đất, xé toạc bao bì, đổ hết thức ăn bên trong, chỉ giữ lại cái túi rỗng.

Cát Tử Hiên kinh ngạc:

"Cô định làm gì đấy?"

"Bỏ nó vào đây." – Bạch Thu Diệp đáp ngắn gọn.

Cát Tử Hiên trợn mắt:

"Cô điên rồi! Cô còn liều hơn cả tôi!"

Bạch Thu Diệp nhếch mép đầy khinh thường:

"Cái này không cùng đẳng cấp với việc móc tiền ngậm miệng từ cương thi đâu."

Cát Tử Hiên nghe xong chỉ biết im lặng không nói gì.

Khi cậu còn đang ngẫm nghĩ, bộ đàm bên hông đột nhiên phát tiếng rè rè.

"Cát Tử Hiên? Cậu nghe thấy không?"

Cát Tử Hiên mừng rỡ:

"Ôi trời, cuối cùng cũng bắt sóng được rồi!"

Cùng lúc đó, bộ đàm của Bạch Thu Diệp cũng vang lên.

"Cô đang ở đâu vậy?" – Giọng của Lý Cô Thú gấp gáp.

"Tôi đang ở tầng bốn." – Bạch Thu Diệp trả lời – "Có chuyện gì à?"

Lý Cô Thú la lớn:

"Mau rời khỏi tầng bốn ngay! Chạy lên tầng trên! Toàn bộ cư dân dưới tầng ba đều đã bị nhiễm thi độc rồi!"

Nghe đến đây, cả Bạch Thu Diệp và Cát Tử Hiên lập tức bật dậy, lao về phía cầu thang.

Vừa đến đầu cầu thang, từ dưới vọng lên tiếng động lạ — "thịch, thịch, thịch" — giống như có rất nhiều người đang nhảy bồm bộp trên bậc thang.

Bạch Thu Diệp quay sang liếc nhìn Cát Tử Hiên.

Cậu ấp úng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/111.html.]

"Ờ... chắc là tại tôi..."

Bạch Thu Diệp lạnh lùng:

"Bỏ chữ 'chắc' đi."

Không nói thêm lời nào, cả hai vội vã chạy lên các tầng phía trên. May mắn thay, họ lên đến tầng tám mà không gặp phải gì bất thường.

Tại tầng tám, họ nhìn thấy Lý Cô Thú cùng nhóm của Cát Tử Hiên đang đứng túm tụm trước cửa cầu thang, ai nấy đều vẻ mặt căng thẳng.

Bạch Thu Diệp hỏi:

"Chỉ có mấy người thôi à?"

Lý Cô Thú đáp:

"Chúng tôi không liên lạc được với nhóm còn lại."

Hắc Xuân Hoa không thấy đâu, cả nhóm của Chung Huyễn cũng biệt tích. Bạch Thu Diệp thử gọi Tằng Nhàn Tình qua bộ đàm nhưng chỉ nhận lại im lặng.

Cát Tử Hiên nhìn quanh, thắc mắc:

"Đã lên tới tầng tám rồi, sao các người không lên tầng chín để làm nốt nhiệm vụ?"

Một người trong nhóm cậu ta quát:

"Ông nội cậu nè! Thích thì tự đi mà làm! Định đứng ngoài nhìn người khác c.h.ế.t thay chắc?"

Cát Tử Hiên cười gượng:

"Tôi không có ý đó mà..." – rồi quay sang nhìn Bạch Thu Diệp cầu cứu – "Phải không, Diệp Diệp?"

Bạch Thu Diệp liếc cậu, nhàn nhạt:

"Ý cậu rõ đến mức không cần nói ai cũng hiểu rồi."

Cát Tử Hiên: "..."

Lý Cô Thú thở dài, giải thích:

"Chúng tôi không lên tầng chín không phải vì sợ. Cửa sắt dẫn lên tầng đó đã bị khóa, toàn bộ tòa nhà đều giống nhau."

Mộng Vân Thường

Bạch Thu Diệp nhíu mày:

"Không phá được à?"

Mọi người im lặng nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ khó xử.

Lý Cô Thú thở dài, chỉ tay lên trên:

"Cô cứ lên xem đi rồi sẽ hiểu."

Bạch Thu Diệp bước lên thêm một tầng. Trước mắt cô là cánh cửa sắt to nặng ngăn giữa tầng tám và tầng chín — bị khóa chặt.

Ổ khóa không chỉ chắc chắn mà còn bị dán kín bằng một lớp bùa dày cộp, từng tờ chồng lên nhau như phong ấn điều gì đó không được phép mở ra.

Dù chưa thể nhìn rõ trên tầng có gì, khung cảnh ấy cũng đủ khiến Bạch Thu Diệp dựng tóc gáy. Cô nhận ra những lá bùa màu vàng với nét mực đỏ chói được dùng để trừ tà, giải hạn – một loại bùa rất mạnh.

"Lúc trước khi tôi lên đây để phát thông báo, cửa này vẫn còn mở." – Lý Cô Thú nhíu mày, ánh mắt trầm xuống – "Lần thứ hai quay lại, không hiểu sao nó đã bị khóa."

Bạch Thu Diệp đoán: "Chẳng lẽ... trên tầng chín không chỉ có mỗi con cương thi chị từng giết?"

Lý Cô Thú gật đầu xác nhận: "Chắc chắn là thế."

Câu trả lời khiến cả nhóm im bặt, không khí chùng xuống. Một người bị cương thi cắn sẽ rất nhanh biến thành cương thi mới. Nếu điều đó xảy ra ở các tầng dưới, thì chẳng mấy chốc lối giữa tầng tám và tầng chín sẽ bị kẹt cứng.

Dù chưa bị cắn, nhưng nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thứ hai đúng thời gian, họ cũng sẽ bị hệ thống phó bản trừng phạt.

"Trước mắt phải đảm bảo an toàn cho tầng tám trước đã, đừng để lũ cương thi phá lên đây." – Lý Cô Thú bình tĩnh ra lệnh – "Mọi người chia nhau đi tìm gạo nếp trong nhà cư dân, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Hai người xuống tầng tám lục soát."

Một thành viên trong nhóm Cát Tử Hiên nhanh nhẹn đáp: "Rõ rồi, đại thần."

Bạch Thu Diệp quay sang nhìn Cát Tử Hiên: "Thế còn tụi mình?"

Lý Cô Thú không vòng vo: "Ba người mình xuống tầng bảy."

Bạch Thu Diệp: "..."

Loading...