Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 118

Cập nhật lúc: 2025-06-11 07:03:42
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chúng ta quay lại tầng chín đi, tôi chạy hết nổi rồi.” Tằng Nhàn Tình thở dốc nói.

“Không được,” Bạch Thu Diệp lắc đầu, vẫn giữ nguyên tốc độ, “phải tiếp tục chạy.”

“Nhưng quỷ anh có thể bắt kịp bất cứ lúc nào, tại sao còn phải mạo hiểm như thế?”

“Bà đừng lo, tôi tính toán cả rồi.” Bạch Thu Diệp vừa chạy vừa trả lời, ánh mắt vẫn cảnh giác đảo quanh hành lang: “Chỉ cần giữ tốc độ như bây giờ, nó không đuổi kịp đâu.”

“Nhưng cứ chạy lòng vòng thế này có ích gì không?”

“Chắc chắn Chung Huyễn còn giấu chiêu sau.” Cô nói dứt khoát, “Nếu anh ta bị tôi xử lý dễ dàng như thế, thì không đáng giữ cấp bậc cao như vậy.”

Tằng Nhàn Tình nghẹn họng. Bà chỉ biết thốt lên một câu: “Cô cẩn thận đến mức này thật khiến người ta mệt tim.”

Như để chứng minh lời của Bạch Thu Diệp, chỉ vài phút sau, quỷ anh đột ngột dừng lại giữa đường, sau đó đổi hướng, biến mất vào hành lang như một làn khói đen.

“Ơ, sao nó lại bỏ đi?” Tằng Nhàn Tình quay lại nhìn, “Nó lên tầng rồi thì phải.”

“Chung Huyễn…” Bạch Thu Diệp định nói gì đó thì ngay lúc ấy, từ trên lầu vang lên một loạt tiếng động ầm ầm. Những tiếng va chạm, kéo lê, vật nặng đổ sụp, liên tiếp vọng xuống.

Ngay sau đó, trần nhà trước mặt hai người bắt đầu nứt ra. Những vết nứt chạy ngoằn ngoèo như mạng nhện, rồi…

RẦM!

Một mảng trần lớn sập xuống. Một vật thể nặng rơi xuống cách hai người chỉ vài bước. Là một con cương thi. Tứ chi nó bị xé toạc, chỉ còn phần thân giãy giụa như một hình nhân rỗng ruột đang vùng vẫy trên sàn.

Bạch Thu Diệp phản ứng cực nhanh, kéo Tằng Nhàn Tình núp gọn vào hốc tường lõm bên cạnh.

Giây tiếp theo—

Mộng Vân Thường

Gương mặt biến dạng của Chung Huyễn hiện ra ở mép trần bị sập.

Làn da anh ta lúc này đã chuyển sang xanh đen, hoàn toàn mất đi vẻ người. Tròng mắt không còn phần trắng, chỉ còn màu đen tuyền, đồng tử đỏ như hai viên san hô đang xoay tròn chậm rãi, dò xét xung quanh.

Quỷ anh đang nằm rạp trên vai anh ta, như một con thú cưng ngoan ngoãn.

Chung Huyễn nhìn quanh một lượt, không phát hiện ra hai người đang ẩn nấp. Anh ta dần rụt đầu lại, rồi tiếng bước chân nặng nề vang lên, từ từ rời xa.

“Anh ta… sao lại biến thành như vậy…” Tằng Nhàn Tình hạ giọng, lắp bắp.

“Anh ta đã nuốt sợi dây rốn đó rồi.” Bạch Thu Diệp đáp, giọng bình tĩnh.

“Trời đất…” Tằng Nhàn Tình hoảng hốt, đưa tay che miệng. “Vậy anh ta… vẫn còn là con người không?”

Bạch Thu Diệp trầm ngâm: “Tạm thời chắc vẫn tính là vậy. Dám liều lĩnh như thế, chắc chắn anh ta đã chuẩn bị cách để hóa giải.”

Tằng Nhàn Tình nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: “… Cô đang khen anh ta đấy à?”

“Không phải khen,” Bạch Thu Diệp nghiêm giọng, “tôn trọng kẻ thù chính là đang tôn trọng mạng sống của mình.”

Tằng Nhàn Tình không biết nói gì, chỉ thở dài rồi hỏi: “Giờ chúng ta phải làm gì?”

Bạch Thu Diệp ló đầu nhìn xuống giếng trời ở giữa tòa nhà. Người thầy pháp từng canh giữ nơi này đã không rõ tung tích, chỉ còn lại một trận đồ bát quái bị phá hủy, nằm tàn tạ giữa sàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/118.html.]

Cô quay lại nhìn Tằng Nhàn Tình: “Bà còn nhớ trước kia, khi ông thầy pháp còn ở đây, toàn bộ quỷ vật trong tòa nhà đều bị ông ta dẫn dụ vào trận pháp không?”

“Tôi nhớ chứ…” Tằng Nhàn Tình gật đầu, rồi giọng trùng xuống: “Chồng tôi từng trúng thi độc. Lúc đó, ông ấy suýt chút nữa đã nhảy xuống giếng trời.”

Bạch Thu Diệp yên lặng vài giây rồi nhẹ nhàng nói: “… Tôi rất tiếc.”

Tằng Nhàn Tình cười gượng: “Cô mau nói đi, chúng ta phải xử lý Chung Huyễn thế nào bây giờ?”

“Chung Huyễn đã nuốt dây rốn của quỷ anh, cơ thể anh ta bây giờ sẽ bị trận đồ bát quái thu hút. Hiệu quả tương tự như người từng bị xác c.h.ế.t cắn.” Bạch Thu Diệp nói nhanh: “Tôi sẽ dụ anh ta ra ngoài. Còn bà, bà phải xuống tầng một để sửa lại trận đồ bát quái.”

“Chỉ cần anh ta lọt vào, chúng ta sẽ giam được anh ta.” Cô nói thêm, giọng chắc chắn.

Tằng Nhàn Tình thoáng do dự: “Nhưng cô sẽ rất nguy hiểm. Với lại, tôi không biết sửa trận đồ kiểu gì đâu.”

“Tôi sẽ chỉ cho bà.” Bạch Thu Diệp nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, hiếm khi để lộ vẻ tự tin như vậy: “Hơn nữa, tôi không nói phét đâu – Chung Huyễn chạy không nhanh bằng tôi.”

Về khoản bỏ chạy, cô tự tin mình ít nhất cũng đạt cấp 60.

Tằng Nhàn Tình: “…”

Bạch Thu Diệp chỉ vào trung tâm trận đồ bát quái, nói tiếp: “Bà thấy cái chuông kia không? Đợi tôi dụ Chung Huyễn lên tầng hai, bà phải lập tức rung chuông. Nhất định không được chậm một giây. Sau đó phải rung liên tục, cho tới khi nào tôi bảo dừng mới được dừng.”

Cô lại đưa cho Tằng Nhàn Tình vài lá bùa: “Nếu trên đường có gặp xác chết, cứ ném bùa vào người nó là được.”

Nghe xong kế hoạch của Bạch Thu Diệp, Tằng Nhàn Tình cầm bùa rồi lập tức rảo bước xuống tầng dưới.

Nhưng mới đi được nửa đường, trong lòng bà đột nhiên dấy lên một nỗi nghi hoặc.

Bạch Thu Diệp… thật sự chỉ là người cấp 1 như bảng thông báo toàn khu sao?

Hay nói cách khác, thực lực của cô ấy… thực sự chỉ ở cấp 1?

Bà không biết rõ, nhưng điều khiến Tằng Nhàn Tình bất ngờ là – dù trong lòng luôn cho rằng Bạch Thu Diệp yếu kém, nhưng theo bản năng, bà vẫn làm theo những gì cô ấy nói.

Tằng Nhàn Tình nhớ lại lần đầu tiên gặp Bạch Thu Diệp trong phó bản. Khi đó cô trông như một con thỏ nhỏ nhút nhát, chỉ nhờ ăn may mới được tổ đội cùng đại thần.

Thế nhưng trong tình huống nguy hiểm thật sự, Bạch Thu Diệp lại luôn là người kiểm soát cục diện.

"Chẳng trách Lý Cô Thú lúc nào cũng đứng về phía cô ấy… Có lẽ, cô gái này đang che giấu một bí mật gì đó."

Tằng Nhàn Tình hít sâu một hơi, dán lá bùa vào con xác c.h.ế.t vừa lao tới, rồi cắm đầu chạy thẳng về phía giếng trời.

Lúc này ở tầng năm, Bạch Thu Diệp đang đứng cạnh bồn hoa, quan sát mọi chuyển động bên dưới.

Cô thấy bóng dáng Tằng Nhàn Tình đã lọt vào trận đồ bát quái.

Ngẩng đầu nhìn lên lỗ hổng phía trần nhà, cô chụm hai tay làm loa, hét lớn:

“Chung Huyễn! Đến bắt tôi đi!”

Tiếng hét vừa dứt, cô liền nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đang tiến dần về phía mình.

Không chần chừ, Bạch Thu Diệp lập tức xoay người lao xuống tầng.

Loading...