Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 133

Cập nhật lúc: 2025-06-12 12:01:41
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoảnh khắc đối diện với những gương mặt đó, Bạch Thu Diệp nghẹn lời.

Toàn bộ bọn họ đều có làn da trắng bệch như xác chết, quầng thâm dưới mắt đậm như bị bầm tím. Hốc mắt trũng sâu, xương gò má lộ rõ, từng người một như thể đã bị rút cạn sinh khí.

Điều khiến cô lạnh người nhất là, trên tay mỗi người đều kéo theo một túi nước tiểu sau phẫu thuật – nhưng trong túi đó không phải chất lỏng vàng nhạt, mà là m.á.u tươi đỏ thẫm đang nhỏ từng giọt, từng giọt xuống sàn.

Tư Đồ Liêu khẽ nói: "Coi như không thấy gì."

Anh ta bước đi đầu tiên, đi thẳng qua đám người kia mà không hề dừng lại.

Khi Tư Đồ Liêu lướt ngang qua, những người đó xoay cổ nhìn anh ta. Đôi mắt họ đầy sự tò mò và căm hận, như thể đang săm soi một sinh vật khác loài. Nhưng kỳ lạ thay, họ không hề ngăn cản.

Anh ta bước đến trạm y tá, rồi quay đầu lại chờ hai người còn lại.

Liễu Hạc nuốt nước bọt, không nói tiếng nào, cũng bắt chước bước đi như Tư Đồ Liêu.

Cậu ta đi được nửa hành lang thì không nhịn được, liếc mắt nhìn một “người” đứng gần nhất.

Vừa chạm phải ánh mắt, sinh vật ấy lập tức vặn vẹo khuôn mặt – một biểu cảm đau đớn như đang khóc nức nở. Mặt nó đột ngột dài ra, kéo giãn bất thường, cổ duỗi ra gần sát mặt Liễu Hạc, nước mắt m.á.u trào ra từ hốc mắt sâu hoắm.

Liễu Hạc lập tức hiểu: chỉ cần có phản ứng, những quỷ vật này sẽ biến đổi.

Muốn giữ an toàn, thì phải làm như không hề thấy chúng.

Dù bị dọa đến mức tim đập loạn xạ, cậu ta vẫn nghiến răng, gượng ép bản thân không lùi bước. Cậu ta tiến 1 bước, con quỷ kia lại lùi lại 1 bước...

Cứ như vậy, hai bên đạt được một sự cân bằng kỳ dị.

Còn lại một mình Bạch Thu Diệp đứng trong thang máy, ánh đèn lạnh lẽo phản chiếu lên khuôn mặt căng cứng của cô.

Tim cô đập thình thịch, cổ họng khô khốc. Cô không dám nhìn lung tung, càng không dám bước vội.

Cô biết, chỉ cần một cái liếc mắt sai hướng… hậu quả có thể rất kinh khủng.

Dù mấy con quỷ này trông cũng đáng sợ, nhưng so với lũ cương thi trong chung cư Mỹ Lệ thì vẫn còn kém xa. Bạch Thu Diệp thầm nghĩ, nếu chúng không tuân theo quy luật nào mà bất ngờ nhào ra khi cô bước vào giữa hành lang, liệu cô có còn đường sống không?

Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh. Không thể liều mạng. Phải có kế hoạch rõ ràng rồi mới hành động.

Trong lúc đó, Liễu Hạc và Tư Đồ Liêu đứng phía sau, nhìn thấy Bạch Thu Diệp đang đứng trước cửa thang máy, bắt đầu dán từng lá bùa lên người mình như thể đang chuẩn bị bước vào một trận chiến sinh tử. Cảnh tượng này khiến Liễu Hạc bất giác khựng lại. Hình ảnh đó như một đoạn ký ức cũ trỗi dậy trong đầu cậu.

Trong một phó bản trước đây – nơi cậu suýt c.h.ế.t – cũng có một người phụ nữ cẩn trọng và điềm tĩnh y hệt như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/133.html.]

Liễu Hạc chăm chú nhìn Bạch Thu Diệp, bất giác nhớ lại cách Tư Đồ Liêu gọi cô khi nãy: "Diệp Tử."

Diệp Tử… Bạch Diệp…

Mộng Vân Thường

Liễu Hạc chớp mắt, lặng lẽ thở ra. Không ngờ lại có ngày bọn họ gặp lại nhau.

Cậu đã cảm thấy có điều kỳ lạ ngay từ lúc nhìn thấy cô suy tính nửa tiếng đồng hồ chỉ để đưa ra một bước đi đầu tiên.

Bạch Thu Diệp cuối cùng cũng bước qua hành lang an toàn. Những bóng quỷ như hồn ma lập tức quay trở lại trạng thái lơ lửng, chầm chậm trôi dọc hành lang như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ba người họ tiến tới khu vực trạm y tá. Tại đây, họ thấy một người mặc đồng phục y tá trắng đang ngồi sau quầy, trên vai vắt hờ chiếc áo khoác màu hồng đào. Cô ta cúi đầu chăm chú đọc một quyển sách dựng đứng trên mặt bàn, khiến ba người không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy hàng mi dày rủ xuống cùng đôi môi tô son hồng nhạt đầy nữ tính.

Tên quyển sách là "Câu Chuyện Quỷ Dữ Lúc Nửa Đêm." Trang bìa in hình một nữ y tá cũng đang đọc sách, tư thế giống hệt người thật trước mặt. Khuôn mặt trên bìa mờ mịt khó phân biệt, nhưng đôi môi màu hồng đào thì nổi bật dị thường, khiến người ta khó mà rời mắt.

Bạch Thu Diệp liếc nhanh sang hai người kia, ba người trao đổi ánh mắt rồi lặng lẽ định quay đi, không muốn gây sự với một "mỹ nhân" không rõ là người hay là quỷ này.

Nhưng khi họ vừa xoay lưng, y tá kia bất ngờ ngẩng đầu.

Khi cúi xuống trông còn có chút dịu dàng, nhưng lúc ngẩng lên, khuôn mặt kia lập tức trở nên kỳ dị đến rợn người – như một củ cải biết đi, méo mó và cứng ngắc, nhưng không hề hài hước. Chỉ có cảm giác lạnh sống lưng lan khắp cơ thể.

"Ba người ở phòng bệnh nào?" Cô ta đột ngột cất tiếng, giọng nói lặp đi lặp lại, vô hồn như một chiếc máy móc bị hỏng.

Bạch Thu Diệp thoáng khựng lại, chưa kịp phản ứng.

Tư Đồ Liêu bình tĩnh trả lời: "Chúng tôi đến thăm bệnh nhân."

Y tá hỏi lại, giọng điệu y hệt lúc nãy: "Các người thuộc phòng bệnh nào?"

Không đợi họ trả lời, y tá đột ngột đặt cuốn tiểu thuyết xuống bàn, rồi nhấc điện thoại bàn lên, nói vào ống nghe bằng giọng đều đều:

"Có người lạ ở quầy tiếp tân. Hình như là bệnh nhân bỏ trốn."

Bạch Thu Diệp thầm chửi trong bụng: Chết rồi.

Đúng như cô lo lắng, chưa đầy vài giây sau khi y tá cúp máy, từ cuối hành lang vang lên tiếng bước chân nặng trịch. Ba người mặc đồng phục bảo vệ tiến về phía họ, dáng người cao lớn gần như che kín cả lối đi.

Bạch Thu Diệp nghe thấy tiếng xích sắt va chạm loảng xoảng. Mỗi người trong số họ đều đang cầm một đoạn xích sắt to như cột tay người lớn.

Cùng lúc đó, y tá đứng lên khỏi ghế, nhưng không đi như người bình thường. Cô ta chống tay lên mặt bàn, thân thể uốn éo bò ra phía trước như một con rắn. Đôi chân dài kỳ dị mảnh khảnh đến mức không thể nâng nổi cơ thể, vặn vẹo như dây thép gỉ, lê lết phát ra âm thanh rợn người.

Bạch Thu Diệp đứng sững một lúc, mặt không cảm xúc: "...Có thể đừng biến hình bất thình lình như vậy không? Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý."

Tư Đồ Liêu chỉ nói ngắn gọn: "Chạy mau."

Loading...