Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 137
Cập nhật lúc: 2025-06-12 15:45:46
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nếu là tôi, chắc tôi cũng chỉ nói đúng ba chữ với cậu thôi, tại cậu nói nhiều quá.” Bạch Thu Diệp gật đầu tỏ ý đồng tình, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra mình bị kéo lệch hướng: “Không phải câu đó. Câu trước đó nữa là gì?”
“Câu trước đó à?” Liễu Hạc suy nghĩ, sau đó đáp: “Tôi nói không biết Tư Đồ Liêu có trụ nổi không.”
Bạch Thu Diệp lắc đầu: “Cũng không phải, là câu trước cái câu đó kìa.”
Liễu Hạc như chợt bừng tỉnh: “À! 13!”
“Đúng rồi, K là lá bài thứ 13.” Bạch Thu Diệp khẽ gật đầu: “Trùng hợp là ở đây chỉ có đúng 13 hộp hồ sơ.”
Hai người lập tức như được khai sáng, không còn hoang mang như lúc trước nữa, đồng loạt dồn sự chú ý vào chiếc hộp có đánh số “13”.
Họ đổ hết tài liệu trong hộp ra xem. Mỗi bộ hồ sơ đều ghi rõ một chữ: “Tử vong”.
Liễu Hạc nhìn lướt qua: “Toàn bộ bệnh nhân đều thuộc khoa Thần Kinh. Và trước khi chết, tất cả đều từng nằm ở phòng 613.”
Phát hiện này khiến cả hai vô cùng phấn khởi — bọn họ đã lần ra được đầu mối dẫn đến lá bài K. Nếu không có gì bất trắc, sau khi kiểm tra tầng sáu, đội đỏ sẽ có thêm một điểm.
Khi cả hai đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, ánh mắt Bạch Thu Diệp vô tình quét qua cuốn Câu Chuyện Quỷ Dị Lúc Nửa Đêm đặt trên bàn.
Quyển sách mà Liễu Hạc vừa đóng lại, lúc này lại như bị gió thổi, bất ngờ tự động lật sang một trang khác.
Bạch Thu Diệp liếc nhìn dòng chữ mới hiện ra:
“Nghe thấy tiếng động, tôi ngẩng đầu nhìn lên. Một giọt nước rơi xuống mặt tôi, mùi tanh kỳ lạ, giống như mùi thịt lợn bị ôi thiu.”
Cô nhớ rất rõ — đoạn này chính là phần mà Liễu Hạc vừa mới đọc. Nhưng rồi, trang sách tiếp tục tự lật thêm một lần nữa, lần này là đến một đoạn hoàn toàn mới, cả hai chưa từng thấy.
“Tôi cho rằng đó là nước đọng bị ô nhiễm bởi xác chuột chết. Tôi định báo đội thi công kiểm tra trần nhà. Nhưng đúng lúc đó, tôi thấy một cảnh tượng cả đời không thể quên.”
“Tôi nhìn thấy một bàn tay thò ra từ ống thông gió, và một đôi mắt đang dán chặt vào tôi qua khe hở. Bàn tay đó dùng sức bẻ gãy lưới chắn, một thân thể trắng bệch không tóc từ trong đó trườn ra.”
“Một cái ống thông gió nhỏ như vậy, làm sao có thể chui ra một người?”
“Tôi chỉ có thể nghĩ rằng… đó không phải là người.”
Những dòng chữ như rót thẳng vào đầu hai người, lạnh buốt sống lưng. Bạch Thu Diệp ngẩng đầu lên nhìn theo phản xạ — và đúng như nội dung trang sách, từ lỗ thông gió trên trần quầy y tá, một cánh tay trắng nhợt đang nhỏ nước thò ra ngoài.
Không hổ danh là Dự Ngôn Linh Thư Quỷ Dị Đêm Khuya.
“... Chạy!” Bạch Thu Diệp nói dứt khoát.
Liễu Hạc không do dự, lập tức xoay người bỏ chạy theo bản năng. Nhưng mới được vài bước, cậu nghe thấy tiếng bước chân phía sau đột ngột dừng lại, liền quay đầu nhìn — thì thấy Bạch Thu Diệp đứng bất động như bị đông cứng.
“Sao đấy?” Liễu Hạc hoảng, chạy ngược lại hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/137.html.]
“Tự nhiên tôi muốn thử… xem có đánh lại được không.” Bạch Thu Diệp nói khẽ.
Mộng Vân Thường
“Đánh? Đánh kiểu gì?” Liễu Hạc kinh ngạc nhìn cô.
Bạch Thu Diệp rút ra một con d.a.o rựa sáng loáng. Cô không định trốn nữa. Mặc kệ những lời cảnh báo trước đó rằng người mới không nên đối đầu với quỷ, cô vẫn muốn tự kiểm tra khả năng thực chiến của bản thân — để yên tâm hơn về sau.
Nghe người khác nói sao bằng chính mình thử nghiệm? Chỉ có trải nghiệm thật sự mới cho cô câu trả lời.
Liễu Hạc không can ngăn. Cậu ta thậm chí còn có vẻ mong chờ xem diễn biến.
Con quỷ kia đã bò ra khỏi ống thông gió được nửa thân người. Hệt như miêu tả trong sách: toàn thân trắng toát, không một sợi tóc, khuôn mặt và đầu liền thành một khối như rắn bạch tạng, vô cùng dị dạng và kinh tởm.
Bạch Thu Diệp nâng d.a.o lên, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào mục tiêu. Cô tính toán thật kỹ, chỉ cần không dùng hệ thống bảo hộ người mới, không dùng công cụ hỗ trợ, chỉ dùng d.a.o rựa để tiêu diệt con quỷ này — thì cô chính là một viên ngọc thô đầy tiềm năng chưa được khai phá.
Lý Cô Thú hay Tư Đồ Liêu có lẽ đều đã đánh giá sai cô.
Bạch Thu Diệp hít sâu một hơi.
Muốn làm được việc này đòi hỏi rất nhiều can đảm. Cô hiểu rất rõ rằng thất bại lần này có thể phải trả giá bằng mạng sống. Cho dù có Liễu Hạc ở đây cũng không đảm bảo được gì.
Nhưng điều khiến cô mạnh dạn thử sức, chính là vì… Tư Đồ Liêu vẫn đang ở tầng dưới.
Nếu thử nghiệm thất bại, Bạch Thu Diệp chỉ còn một cách duy nhất—dẫn con quỷ kia xuống tìm Tư Đồ Liêu để anh ta xử lý. Nhưng làm vậy chẳng khác nào đánh cược cả mạng sống, bởi không ai dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Dù thế nào đi nữa, đó vẫn là một nước đi đầy rủi ro.
Cô biết rõ, nếu hôm nay không hành động, có lẽ sẽ chẳng bao giờ đủ can đảm để thử lại lần nữa.
Dao rựa trong tay, Bạch Thu Diệp siết chặt cán, lòng bàn tay hơi run. Không phải vì sợ hãi, mà vì hồi hộp.
Khi cô còn đang chuẩn bị tâm lý, một tiếng động nhẹ vang lên phía trên đầu. Con quỷ toàn thân trắng bệch đã bò xuống, thân thể dài ngoằng, mềm oặt như một đống bột sống nhão nhoẹt, chậm rãi thả người trước mặt họ. Nó như muốn che khuất toàn bộ tầm nhìn của hai người, tạo ra một lớp màng ngột ngạt đến rợn người.
Liễu Hạc vừa định mở miệng cảnh báo thì đột nhiên nhận ra—khí thế xung quanh Bạch Thu Diệp đã thay đổi.
Một luồng sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ người cô, mạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng nhớ lại lần mình từng xem livestream của một người hành nghề tang lễ, lúc bị mê man cũng từng cảm nhận được một áp lực giống hệt như thế này.
Ánh mắt Liễu Hạc trừng lớn. Thì ra... thứ khí thế mà hôm đó cậu ta cảm nhận được chính là từ Bạch Thu Diệp!
Giờ đây khi đứng ngay bên cạnh cô, cậu cảm nhận rõ ràng: d.a.o rựa không phải thứ khuấy động không khí xung quanh, mà là chính cô—Bạch Thu Diệp!
Phát hiện ấy khiến Liễu Hạc không khỏi phấn khích.
Bạch Thu Diệp từ từ giơ cao tay. Nhưng chưa kịp ra đòn, con quỷ trắng đã rúm người lại như một con chuột bị kinh động, sau đó biến mất vào ống thông gió trong tích tắc.
Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng s.ú.n.g nổ vang lên, dội khắp tầng bốn.