Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 138
Cập nhật lúc: 2025-06-12 15:57:47
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tầm nhìn trước mặt Bạch Thu Diệp được khôi phục hoàn toàn. Cô thấy Tư Đồ Liêu đang đứng giữa hành lang, tay cầm một khẩu s.ú.n.g nhỏ gọn, kiểu dáng hiện đại và tinh xảo. Anh ta bình tĩnh thổi nhẹ vào nòng súng, rồi tra lại vào bao đeo bên hông.
“Đây là s.ú.n.g chuyên dụng để tiêu diệt quỷ.” Tư Đồ Liêu thản nhiên nói, “Yên tâm đi, nó sẽ không quay lại đâu.”
Anh ta liếc về phía cuối hành lang rồi tiếp lời: “Cả cô y tá kia và ba gã bảo vệ cũng không còn bận tâm đến chúng ta nữa. Sao rồi, có tìm được manh mối nào chưa?”
Bạch Thu Diệp vẫn chưa kịp hoàn hồn. Trong đầu cô chỉ có một câu hỏi duy nhất: diệt quỷ mà dùng s.ú.n.g được sao?
Tư Đồ Liêu chẳng khác nào một thợ săn quỷ thời công nghệ cao.
Khi người khác còn loay hoay với vũ khí lạnh, anh ta đã dùng vũ khí nóng. Cái đẳng cấp ấy, đúng là của một đại thần.
Bạch Thu Diệp liếc nhìn Tư Đồ Liêu đầy cảnh giác, nhưng trong lòng thì không khỏi thầm kinh ngạc: "Đáng sợ thật. Anh ta thực sự rất đáng sợ!"
Nhưng cô đâu biết rằng, Tư Đồ Liêu cũng đang rối bời trong lòng.
Vẻ ngoài điềm tĩnh của anh ta chỉ là lớp vỏ. Trong đầu anh ta lúc này đang quay cuồng vì đủ thứ cảm xúc.
Ban đầu, Tư Đồ Liêu nghĩ ánh sáng tượng trưng cho sức mạnh của Bạch Thu Diệp đã là mức đỉnh rồi. Nhưng không—khi quay lại, anh ta mới phát hiện, thứ ánh sáng ấy vẫn tiếp tục tăng mạnh, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Thậm chí, luồng sáng đó gần như khiến cả hành lang rực lên, chói đến mức làm mắt anh ta chảy nước vì phản ứng sinh lý.
“May mà mình đã tháo thiết bị đo cảm ứng, không thì chắc bị mù rồi.”
“Thì ra cô ấy luôn giấu thực lực.”
“Có lẽ là vì sợ làm tổn thương mắt người khác?”
“Chỉ mới xuất hiện mà đã khiến con quỷ đó tháo chạy. Quỷ cấp 30 mà được nhìn thấy sức mạnh này, đúng là vinh hạnh của nó.”
Tư Đồ Liêu càng nghĩ càng cảm thấy mình chọn đúng người.
“Cô ấy không ra tay vì quỷ cấp thấp này không đáng để cô ấy bận tâm.”
“Ánh mắt cô ấy nhìn mình... hình như khác trước.”
“Chắc là vì thấy mình chủ động giúp đỡ nên có ấn tượng tốt hơn?”
“Có khi nào cô ấy đang âm thầm đánh giá năng lực của mình?”
Dù trong đầu nghĩ đủ thứ, ngoài mặt Tư Đồ Liêu vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Khi trò chuyện cùng Bạch Thu Diệp, anh ta càng cẩn trọng lựa chọn từng lời nói.
Sau khi trao đổi thông tin, cả ba quyết định bỏ qua tầng năm, trực tiếp lên tầng sáu để tìm phòng bệnh số 13.
Khi bước vào thang máy, nó vẫn cũ kỹ như trước, trần đèn chớp nháy, nút bấm phát ra âm thanh nhẹ khi được nhấn.
Chỉ trong chốc lát, con số trên bảng điều khiển nhảy lên tầng sáu.
Cửa mở ra.
Một hành lang hiện ra trước mắt họ—đông đúc và hỗn loạn. Nhiều bệnh nhân ngồi chen chúc trên hàng ghế dài, im lặng chờ bác sĩ phòng khám gọi tên.
Bạch Thu Diệp nhíu mày: "Sao tầng này lại khác hoàn toàn tầng dưới thế?"
Liễu Hạc cũng tỏ ra khó hiểu: "Tôi cứ tưởng tầng sáu sẽ giống tầng bốn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/138.html.]
Dù có thắc mắc thật, nhưng cậu ta cố ý nói ít lại vì Tư Đồ Liêu vừa quay lại. Để giữ hình tượng “cao thủ trầm lặng”, cậu ta bắt đầu tiết chế lời nói.
Tư Đồ Liêu suy luận: "Nếu những gì cuốn sách ghi lại là những sự kiện đã xảy ra, thì có lẽ tầng bốn mà chúng ta vừa đi qua là phiên bản của bệnh viện trước khi tu sửa. Nghĩa là tầng bốn đại diện cho quá khứ, còn nơi này chính là hiện tại. Nếu các manh mối dẫn đến khoa Thần kinh, chúng ta cần kiểm tra xem tầng sáu này có đúng là khoa đó không."
Bạch Thu Diệp chủ động: "Để tôi ra ngoài xem thử."
Cô bước nhanh ra khỏi thang máy, ánh mắt lướt qua tấm biển chỉ dẫn trên tường.
"Không phải khoa Thần kinh," cô quay lại nói, "là khoa Tiêu hóa."
Tư Đồ Liêu trầm ngâm: "Có thể thang máy này giống như một trạm trung chuyển giữa các tầng thời gian. Để đến được quá khứ, phải đi qua hiện tại trước."
Nghe vậy, Liễu Hạc đề xuất: "Vậy thử bước ra rồi vào lại xem."
Tư Đồ Liêu gật đầu đồng ý. Nhưng ngay khi cả hai chuẩn bị bước ra khỏi thang máy, cánh cửa bất ngờ sập lại.
Bạch Thu Diệp giật mình hét lên: "Giữ nút lại nhanh!"
Nhưng đã quá muộn. Cửa thang máy khép chặt lại.
Tư Đồ Liêu bình tĩnh nói với ra: "Không sao. Cô ở lại tầng này đi, tôi với Liễu Hạc sẽ quay lại ngay."
Bạch Thu Diệp không còn cách nào khác, đành đứng yên nhìn con số trên bảng điều khiển chuyển từ tầng sáu xuống tầng một.
Cô nhìn quanh, phát hiện tầng này có rất nhiều người đi lại. Dù biết rõ họ chỉ là NPC, nhưng so với tầng trước toàn xác c.h.ế.t và bóng ma, thì nơi này vẫn khiến người ta yên tâm phần nào.
Cô đứng chờ trước cửa thang máy, hi vọng hai người kia sớm quay lại.
Một lát sau, con số trên bảng điều khiển nhích dần lên. Khi dừng lại ở tầng sáu, Bạch Thu Diệp thở phào: "Cuối cùng cũng quay lại rồi—"
Nhưng khi cánh cửa mở ra, bước ra lại không phải Tư Đồ Liêu hay Liễu Hạc.
Mà là một người đàn ông đội mũ trùm đầu, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ hoang mang như vừa trốn khỏi một cơn ác mộng.
Ngay khoảnh khắc anh ta xuất hiện, thiết bị đầu cuối của Bạch Thu Diệp phát ra tiếng "tinh", một dòng chữ hiện lên:
[Chúc mừng bạn, đã tìm thấy K.]
Bạch Thu Diệp quay lưng lại, không nhìn anh ta, giọng nhẹ như gió: "Anh đến rồi."
Gã đàn ông khựng lại, theo phản xạ đáp: "Tôi... tôi đến rồi."
Bạch Thu Diệp vẫn đứng yên, tay đặt hờ sau lưng, ngữ điệu bình thản đến mức lạnh lẽo: "Anh không nên đến."
Người đàn ông đội mũ trùm rùng mình. Câu nói của cô ta... là cảnh báo sao? Hay đe dọa?
"Chuyện gì đây? Tại sao cô ta nói kiểu đó?"
"Dù không quay lại, mình vẫn có thể cảm nhận rõ sự khinh miệt trong lời nói của cô ta."
"Cô ta là ai? Cao thủ cấp cao à?"
Nỗi bất an dâng lên, gã đàn ông không dám khinh suất nữa. Có khi nào đây là một cái bẫy? Cô gái này cố tình nói chuyện mơ hồ như vậy để khiến hắn hoảng loạn?
Anh ta nuốt khan, tim đập dồn dập, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, lựa lời đáp lại: "Nhưng tôi đã đến rồi."
Mộng Vân Thường
Sau câu nói đó, không khí lặng ngắt như tờ.