Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 145
Cập nhật lúc: 2025-06-12 16:31:30
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Câu nói khiến Bạch Thu Diệp c.h.ế.t sững trong vài giây. Lần đầu tiên trong đời, có người bảo cô không nghiêm túc.
Cô định phản bác, nhưng ánh mắt Hoàng Dược Bân đã nhìn về phía trước, đầy cảnh giác.
Bạch Thu Diệp nhìn theo, và lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
Phía trước họ – lẽ ra chỉ là một khu vực trang trí mô phỏng – giờ lại xuất hiện một ngôi miếu thực sự. Tường miếu rêu phong, cỏ dại mọc tràn lan, bia mộ cắm nghiêng ngả khắp nền đất mục nát. Tất cả trông hệt như một góc nghĩa trang bỏ hoang ngoài đời thực.
Khi ánh đèn pin quét qua một tấm bia, Bạch Thu Diệp khựng lại: trong khung ảnh đen trắng gắn trên bia, là gương mặt quen thuộc – chính là bà lão đã xuất hiện ban nãy.
Biểu cảm trong bức ảnh cứng ngắc, trắng bệch, khiến hình ảnh bà ta càng thêm quỷ dị.
Không khí xung quanh trở nên lạnh buốt như cắt da.
Bạch Thu Diệp khẽ nói, giọng run nhẹ: "Anh đúng là mồm quạ... Vừa nãy còn bình thường mà giờ thì..."
Hoàng Dược Bân chỉ im lặng.
Hai người bước lên những bậc đá gồ ghề, lộn xộn như đá vụn, rồi đẩy cánh cửa cũ kỹ của ngôi miếu trước mặt. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, một bức tượng thần khổng lồ cao gần ba mét lập tức hiện ra, khiến cả hai không khỏi giật mình mà lùi lại một bước.
Phải mất vài giây Bạch Thu Diệp mới nhận ra, tượng thần không hề đổ về phía họ, mà bản thân nó vốn đã được tạc trong tư thế nghiêng lệch kỳ lạ. Cô cau mày:
"Đây là tượng thần gì vậy? Trông... kỳ quặc thật."
Khuôn mặt bức tượng mang một vẻ mỉm cười giả tạo, nhưng ánh mắt lại đượm buồn như chất chứa nỗi u uẩn khó gọi thành lời. Cảm giác mâu thuẫn ấy khiến người ta không rét mà run.
Hai người tiếp tục bước sâu vào trong miếu. Ngoài bức tượng lớn kia, bên trong còn bày thêm nhiều tượng thần nhỏ hơn với đủ hình dạng, kích thước, nhưng tất cả đều trông xa lạ, chẳng hề giống những vị thần quen thuộc trong tín ngưỡng thông thường.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phía sau họ bỗng mở ra lần nữa. Một thanh niên đeo kính gọng vàng bước vào, dáng vẻ trông rất quen.
Bạch Thu Diệp sửng sốt.
Người này chính là bác sĩ từng nuôi cương thi trong phó bản chung cư Mỹ Lệ.
Cô không ngờ nhà ma này lại có liên quan tới phó bản trước. Nhưng điều kỳ lạ hơn là, bác sĩ đó đã c.h.ế.t rồi. Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
Trong đầu Bạch Thu Diệp chợt hiện lên đoạn lời thoại phát ra từ loa khi họ bước vào nhà ma:
"Ở Kim Ưng Loan, một bác sĩ trẻ vừa qua đời vào rạng sáng nay. Nhưng trong nhà ma ở phố Thượng Nam, cái c.h.ế.t ấy đã được chuyển thể thành một phần cốt truyện..."
Cô lập tức nảy ra suy đoán:
Mộng Vân Thường
“Không lẽ... thời gian trong phó bản phố Thượng Nam diễn ra sau Kim Ưng Loan? Giống như một chuỗi phim truyền hình nối tiếp nhau?”
Khi bác sĩ bước vào miếu, anh ta không hề chú ý đến sự hiện diện của hai người, mà trực tiếp quỳ xuống trước bức tượng thần lớn.
"...Nếu có thể khiến bệnh tình của Vũ Manh thuyên giảm, tôi sẵn sàng đánh đổi bất cứ điều gì."
Giọng nói của bác sĩ rất nhỏ, gần như là thì thầm. Nhưng vì bên trong miếu yên tĩnh đến mức rợn người, nên từng chữ anh ta nói vẫn vang lên rất rõ.
Bạch Thu Diệp nhìn sang Hoàng Dược Bân, thì thào:
"Anh ta... có thấy chúng ta không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/145.html.]
Hoàng Dược Bân lắc đầu:
"Nhìn kỹ đi. Cơ thể anh ta mờ ảo như trong suốt. Đây không phải người thật, chỉ là một đoạn ký ức được tái hiện."
Sau khi khấn vái xong, bác sĩ đứng dậy, rẽ vào lối nhỏ phía sau miếu.
Bạch Thu Diệp và Hoàng Dược Bân liền bám theo. Lối đi ấy dẫn ra một sân sau cũ nát, vắng lặng như bị thời gian bỏ quên. Cỏ dại mọc um tùm, nước mưa đọng thành vũng lớn, phủ kín mặt đất.
Ngay chính giữa sân là một chiếc lư hương cũ kỹ, tro bụi vương vãi, những que nhang đỏ bên trong đã gãy gần hết.
Đang đi, Bạch Thu Diệp bất giác quay đầu lại. Và ngay khoảnh khắc ấy, cô phát hiện một điều bất thường.
Phía sau bức tượng thần nghiêng lệch lúc nãy — lại có thêm một gương mặt nữa.
Gương mặt này khác hẳn: mắt cong lên như đang cười, lông mày uốn lượn duyên dáng, nhưng khóe miệng lại kéo trễ xuống, trông vô cùng vặn vẹo.
"Phía trước là mặt nam, phía sau là mặt nữ." Hoàng Dược Bân lẩm bẩm, có vẻ đang cố phân tích.
"Mặt trước tượng quay về hướng Nam, lưng tượng quay về hướng Bắc. Nam thuộc dương, Bắc thuộc âm. Nam là dương, nữ là âm. Vậy là tượng hợp đủ cả âm dương." – Bạch Thu Diệp tiếp lời.
Hoàng Dược Bân ngạc nhiên nhìn cô:
"Sao cô biết phương hướng?"
Bạch Thu Diệp giơ lên một chiếc la bàn:
"Tôi có mang theo."
Hoàng Dược Bân trố mắt:
"La bàn từ đâu ra vậy?"
"Tôi mua ở trung tâm thương mại." Cô thản nhiên nói, rồi lôi thêm từ trong túi ra một con d.a.o Thụy Sĩ, bánh quy nén, dây leo núi, cùng một hộp sơ cứu mini. "Phòng khi cần dùng."
Hoàng Dược Bân im lặng. Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Cô ấy là đang đi phó bản hay là đi dã ngoại vậy?
Trong lúc hai người còn nói chuyện, bác sĩ đã đi tới lư hương, khom người bái vài cái. Sau đó, anh ta cắm một que nhang đỏ vào giữa đám tro. Ngay khi buông tay, que nhang lập tức bị cháy sạch, nhanh đến mức bất thường như có ai đó đang hút lấy.
Rồi bác sĩ cúi thấp người xuống, thò tay vào lư hương lục lọi gì đó. Một lát sau, anh ta rút ra một vật phát sáng lấp lánh, nhưng vì tay che kín, Bạch Thu Diệp không thể thấy rõ đó là gì.
Muốn nhìn gần hơn, bắt buộc phải băng qua sân nước.
Bạch Thu Diệp lập tức lấy từ balô ra một đôi ủng chống nước:
"Xin lỗi nhé, tôi chỉ có một đôi thôi."
Hoàng Dược Bân trợn mắt:
"Ai lại mang cả ủng vào phó bản..."
Nói vậy nhưng vẫn bước thử một bước xuống sân. Vừa giẫm chân xuống, anh lập tức giật người lên.
Ngay chỗ đó, có một vật dài và trơn tuột vừa trườn qua mặt nước, lao đi mất hút.
"Là rắn nước!" Bạch Thu Diệp thốt lên, mặt đầy cảnh giác.