Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 149

Cập nhật lúc: 2025-06-13 04:23:36
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Thu Diệp vừa cúi người nhặt cái ghế bên cạnh, vừa lạnh giọng nói: “Cậu thử gặp một người có khả năng đã bị thay đổi nhân cách xem có căng thẳng không.”

Ngay khi vào ngôi nhà ma, cô đã nhận ra Hoàng Dược Bân có điều gì đó rất lạ. Như thể anh ta đã trở thành một con người khác hoàn toàn.

Cô không dám kết luận ngay, nên âm thầm theo dõi để xác nhận.

Và kết quả không khiến cô thất vọng — người đứng trước mặt cô không phải Hoàng Dược Bân thật.

Trong ngôi nhà ma chỉ có hai người, cô vốn định giả vờ không biết gì, tìm cách rời khỏi mà không khiến đối phương nghi ngờ.

Chỉ là, vận may của cô quá “tốt” – nơi này thực sự có bài, và không phải bài thông thường mà là lá K, quân bài định đoạt thắng thua.

Kể từ khi bước vào nhà xác, Hoàng Dược Bân luôn chăm chú quan sát cô. Điều đó đủ để cô khẳng định, anh ta cũng đã nhìn thấy lá bài kia.

Cô muốn kéo dài thời gian để tránh bị ra tay ngay, nhưng không ngờ hắn lại hành động nhanh đến vậy.

Hơn nữa, tên này biết quá nhiều điều.

Ví dụ, việc đặt miếng thịt người lên môi nữ t.h.i t.h.ể sẽ khiến t.h.i t.h.ể bật dậy.

Ví dụ, hắn biết rõ dưới tấm vải trắng là một cái xác chứ không phải đạo cụ bình thường.

[ Xin lỗi, tôi không hiểu khái niệm “căng thẳng”. ] – Hệ thống 09 đáp, giọng điệu xin lỗi nhưng trông khá... giả trân.

Bạch Thu Diệp liếc mắt: “Lần trước tôi nâng cấp cho cậu, cậu run đến nỗi giả c.h.ế.t luôn đấy.”

Có vẻ như câu nói đó khiến hệ thống bị “ngộp” trong ký ức, không thể phản hồi ngay.

Cũng vào lúc đó, nữ t.h.i t.h.ể đã loạng choạng đứng lên.

Bạch Thu Diệp thấy cô ta há miệng, nuốt trọn miếng thịt ngàn năm mà cô vẫn đang cố quên, khiến sống lưng lạnh buốt.

Không chờ cho nữ xác nhào tới, cô liền vung ghế đập thẳng vào ổ khóa.

Bốp! – một tiếng nặng nề vang lên. Tay nắm cửa văng ra khỏi khung gỗ, xoay vài vòng giữa không trung rồi rơi xuống sàn.

Bạch Thu Diệp đá mạnh cánh cửa, lập tức lao ra ngoài – nhưng Hoàng Dược Bân đã biến mất không dấu vết.

Chưa kịp thở phào, t.h.i t.h.ể nữ phía sau như cảm nhận được cô sắp thoát khỏi nơi này, liền điên cuồng lao về phía cô. Gần như trong tích tắc, Bạch Thu Diệp xoay người đóng sập cửa lại. Một âm thanh nặng nề vang lên, ngay sau đó, cánh cửa bị đập mạnh đến mức lõm vào. Hai cánh tay trắng toát xuyên qua khe cửa, quơ quào dữ dội trong không khí.

Những mảnh gỗ sắc nhọn ở mép cửa bị vỡ cứa sâu vào da thịt của t.h.i t.h.ể nữ, để lại những vết thương rách toạc, nhưng điều kỳ dị là – không có lấy một giọt m.á.u chảy ra.

Mộng Vân Thường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/149.html.]

Không ngoảnh lại, Bạch Thu Diệp cắn răng phóng thẳng về phía trước. Sau lưng cô vang lên tiếng "rầm" đầy rợn – cánh cửa đã bị xé toạc. Nữ t.h.i t.h.ể đã phá cửa đuổi theo.

Lúc này Bạch Thu Diệp hoàn toàn chắc chắn: sinh vật kia tuyệt đối không phải diễn viên hóa trang trong nhà ma. Dù có mời diễn viên hành động chuyên nghiệp đến đâu, cũng không thể dùng tay không phá tung cánh cửa dày nặng như vậy.

Hành lang bên ngoài nhà xác tối om và hẹp, trên tường dán đầy hình ảnh rùng rợn để tăng cảm giác kinh dị. Mỗi bước chân cô đi qua, vài cơ quan tự động bật ra, phát ra những âm thanh hoặc hình ảnh hù dọa bất ngờ.

Nhưng Bạch Thu Diệp không mảy may để tâm đến mấy trò dọa dẫm này, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào dãy phòng nằm hai bên hành lang. Có ít nhất hơn mười cánh cửa, mỗi cánh dẫn vào một căn phòng với bối cảnh khác nhau.

Một vài cánh cửa có ký hiệu "Lối thoát hiểm" cực kỳ rõ ràng, trông chẳng khác gì cái bẫy đang dụ người ta lao vào. Một số cửa khác thì khóa chặt, như muốn đánh lừa cảm giác – khiến người ta tưởng chỉ cần dừng lại mở khóa là có thể chạy thoát.

Bạch Thu Diệp đoán đoạn hành lang này vốn thiết kế để phục vụ phân cảnh rượt đuổi trong nhà ma. Nhưng giờ phút này, kịch bản dường như đã lệch khỏi quỹ đạo. Cái xác kia – thứ lẽ ra chỉ là đạo cụ – giờ lại hóa thật.

Cô cân nhắc xác suất thoát thân, cuối cùng vẫn quyết định chạy thẳng, không dừng lại thử bất kỳ cánh cửa nào.

Rất nhanh sau đó, phía trước xuất hiện ánh sáng rực rỡ – trong một nơi tối tăm u ám như ngôi nhà ma này, luồng sáng kia lại càng trở nên bất thường, như một thứ không nên tồn tại.

Nhưng vừa bước vào, Bạch Thu Diệp lập tức nhận ra: đây chính là "trái tim" của ngôi nhà ma – khu vực thiết kế phức tạp và bắt mắt nhất.

Toàn bộ bốn bức tường đều lắp gương, thậm chí ngay cả các vách ngăn cũng là gương. Những tấm gương phản chiếu qua lại, khiến không gian trở nên mơ hồ, như thể không có điểm kết thúc, rất dễ khiến người ta mất phương hướng.

Trong phòng có vô số quái vật tạo hình thô sơ, không hề tấn công mà chỉ đi lại loanh quanh vô định, giống như mấy hình nộm bị lập trình sẵn. Nhưng Bạch Thu Diệp biết, họ là nhân viên của nhà ma.

Vì hiệu ứng phản chiếu từ gương quá nhiều, cô không thể xác định rõ trong phòng thực sự có bao nhiêu người.

Khi thấy Bạch Thu Diệp xuất hiện, những “con quỷ” ấy lập tức nhập vai, diễn mấy động tác kỳ dị theo kịch bản. Nhạc nền rùng rợn vang lên từ hệ thống loa trên trần, từng âm thanh ma mị khiến bầu không khí thêm căng thẳng.

Một “con quỷ” chặn đường cô, định hù dọa như thường lệ. Nhưng thay vì hoảng sợ, Bạch Thu Diệp nhào tới, túm lấy cổ tay đối phương, kéo đi.

“Lối ra ở đâu? Mau dẫn tôi tới đó!” – cô gằn giọng.

Anh chàng nhân viên bị túm vội vàng chạy theo bản năng. Mãi đến khi hoàn hồn nhận ra mình đang bị kéo đi, anh ta mới nhớ ra phải... diễn tiếp.

"Gào gào!" – anh ta hét lên vài tiếng quái đản, cố làm ra vẻ đáng sợ.

Bạch Thu Diệp quay đầu liếc anh ta: “Tôi không có thời gian chơi với mấy người đâu.”

Phía sau, các "con quỷ" khác thấy một đồng nghiệp bị kéo đi thì tưởng có tình tiết mới nên lập tức hợp tác – tụ lại thành một nhóm, gào rú đuổi theo cô.

“Mau bảo bọn họ tránh ra! Ở đây có thứ rất nguy hiểm!” – Bạch Thu Diệp không buồn khách sáo nữa, giọng căng thẳng.

Nhưng mấy nhân viên đó vẫn không hiểu, tưởng cô chỉ là một người chơi hơi “nhập vai quá đà”, nên vẫn nhào đến, muốn níu cô lại, tiếp tục “hù dọa”.

Loading...