Bạch Thu Diệp lập tức quay đầu lại, ánh mắt chạm phải hình ảnh phản chiếu trong gương – nữ t.h.i t.h.ể đang tiến đến gần.
Chỉ cần quẹo thêm một khúc nữa thôi, cả hai sẽ chạm mặt.
Cô không còn thời gian, liền kéo hai NPC đang đứng gần đó rời đi. Những người còn lại… cô thực sự không thể lo hết được.
Tiếng hét thất thanh vang lên sau lưng, xé toang bầu không khí căng thẳng. Nhưng chỉ vài giây sau, âm thanh ấy yếu dần, rồi biến mất, chỉ còn lại vài tiếng rên rỉ văng vẳng.
"Chỗ này chắc chắn không chỉ có một lối ra, hai anh có biết đường nào khác không?" – Bạch Thu Diệp thấp giọng hỏi hai NPC đang bị cô kéo đi.
Hai người kia vẫn còn sợ hãi, nhưng có vẻ đã hoàn hồn phần nào, gật đầu liên tục như trống bỏi.
Họ dẫn cô len lỏi qua những mảnh gương vỡ dưới chân, cố tránh tạo tiếng động.
Nhưng khi một người vô tình đá phải mảnh gương, nó liền bay tới va vào một tấm vách kính.
Cú va chạm vang lên như tiếng chuông tử thần – một tiếng rầm lớn, rồi mặt gương rơi xuống đất vỡ tan tành.
Bạch Thu Diệp siết chặt nắm đấm. Cô quay sang nghiến răng quát: "Chạy nhanh lên! Nó đến nơi rồi đấy!"
Cô vừa dứt lời thì tên NPC vô tình đá gương bỗng đờ người, cổ ngoẹo sang một bên, khẽ giật như bị giật dây điện.
Cử động của hắn chẳng khác gì một con robot lỗi, vừa buồn cười, vừa rợn người.
Hắn quay đầu lại, nở một nụ cười méo mó, quái dị.
Cùng lúc đó, trong một tấm gương khác, cô trông thấy Hoàng Dược Bân đang tựa vào vách ngăn, sắc mặt tái nhợt, từ từ trượt xuống đất như sắp ngất.
"Không nên kéo hai NPC đi theo, vì làm vậy giúp tôi xác định cô dễ hơn." – Tên NPC kia bất ngờ lên tiếng, giọng nói không còn chút hoảng sợ.
Hắn nhìn thẳng vào mặt gương đối diện, nơi hình ảnh hắn và Bạch Thu Diệp phản chiếu – một bên cười lạnh, một bên cau mày đầy cảnh giác.
Bạch Thu Diệp lùi lại, hỏi: "Anh không phải Hoàng Dược Bân… rốt cuộc anh là ai?"
"Không cần câu giờ nữa. Cô gây rối thế nào cũng vô ích thôi." – Hắn đáp bằng giọng đều đều, rồi nhếch mép – "Nhưng nếu muốn gọi tên, cứ gọi tôi là A."
Ngay khi hắn dứt lời, một lực hút cực mạnh từ gương trước mặt ập tới, kéo Bạch Thu Diệp như thể có sợi dây vô hình buộc lấy linh hồn cô.
Trong khoảnh khắc đó, đầu cô như bị ai cắm vào một chiếc đũa rồi khuấy lên – suy nghĩ rối loạn, tầm nhìn mờ mịt.
Mộng Vân Thường
Giọng nói của A vang lên ngay bên tai, nhưng lại như vọng từ một thế giới rất xa xăm.
"Đáng tiếc là tôi không thể tái sử dụng cơ thể này." – A nói bằng chất giọng mệt mỏi – "Tôi chỉ định g.i.ế.c cô, nhưng cô chạy nhanh quá, khiến tôi phải miễn cưỡng thay thế NPC này."
"Thành thật mà nói, tôi rất ghét cảm giác nhập vào người khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/151.html.]
"Còn Hoàng Dược Bân… đáng tiếc, hắn không dùng lại được nữa. Mất đi cơ thể ở phe Đỏ, thì khó mà lấy lại lá K mà cô đang giữ."
A tiếp tục, giọng trầm xuống: "Nên tôi đành chọn cô làm vật chứa kế tiếp."
【Cảm xúc tiêu cực của ngài đã đạt: 80.】
Ngay khi hệ thống 09 phát ra cảnh báo, ý thức của Bạch Thu Diệp như được kéo về thực tại. Cô hét lên, tung chân đạp mạnh vào tấm gương trước mặt.
Mảnh gương vỡ vụn, lực hút đột nhiên biến mất. Cô có thể cử động trở lại.
Cô nhận ra, các mảnh gương vỡ dưới đất tuy vẫn còn gây ảnh hưởng, nhưng tác dụng yếu hơn nhiều vì không còn nguyên vẹn.
A – sau khi nhập vào NPC – hành động bắt đầu trở nên rối loạn. Có vẻ việc cưỡng ép thay thế Bạch Thu Diệp bị cắt ngang khiến cơ thể hắn mất kiểm soát trầm trọng.
Hắn ta giống hệt một đĩa CD trầy xước – mỗi bước di chuyển đều khựng lại, giật giật, điên cuồng và bất ổn.
Nhìn thấy hắn không còn là mối đe dọa lớn, Bạch Thu Diệp không chần chừ, kéo theo NPC còn lại bỏ chạy.
Cô biết rõ – không thể ở lại căn phòng đầy gương này lâu hơn nữa.
A có khả năng thay thế bất kỳ NPC nào, thậm chí cả người chơi. Và vừa rồi, suýt chút nữa cô đã trở thành mục tiêu tiếp theo.
Mặc dù mỗi khi A vừa hoàn tất quá trình thay thế thì cơ thể thường xuất hiện những biểu hiện cứng nhắc, cử động không tự nhiên, nhưng tốc độ ra tay của hắn lại quá nhanh. Gần như ngay khoảnh khắc vừa bắt đầu, nạn nhân đã rơi vào trạng thái trì trệ về nhận thức, não bộ phản ứng chậm chạp, kéo theo toàn thân cũng bị ảnh hưởng.
Chỉ cần bị A nhắm tới, coi như không có cơ hội phản kháng.
Bạch Thu Diệp đã từng cẩn thận dán đầy bùa chú phòng thân trên lớp áo trong, nhưng vẫn không hề có tác dụng. Vừa rồi, cô suýt nữa đã bị kéo vào trạng thái đó—tất cả xảy ra quá nhanh, không kịp phản ứng.
Cô chỉ có thể tự trách mình quá thiếu hiểu biết về những người chơi cấp cao, cứ tưởng ai cũng như Lý Cô Thú hoặc Chung Huyễn, đều phải dựa vào vũ khí hoặc năng lực phụ trợ để chiến đấu.
Trong suy nghĩ của cô, hoàn toàn không tồn tại loại năng lực kỳ dị và đáng sợ như của A.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng đã được tận mắt chứng kiến sự chênh lệch sau nửa năm rời xa hiện thực. Trong thời gian đó, đã có biết bao hiểm họa âm thầm sinh sôi, lớn mạnh vượt ngoài tầm kiểm soát.
Cô kéo theo một NPC đang run rẩy như một chú cừu non bị lạc, cả hai men theo những lối đi nhỏ trong mê cung gương kính, tạm thời lẩn tránh khỏi tầm mắt của A và nữ thi thể.
“Lối ra khác ở đâu?” – Bạch Thu Diệp hỏi, giọng thấp nhưng rõ ràng.
NPC phản xạ bằng cách chỉ tay về một hướng.
Cô nhìn kỹ—đó chính là lối vào ban đầu.
Hành lang ấy có rất nhiều cánh cửa, lúc mới đến cô chỉ nghĩ là để tạo không khí rùng rợn. Nhưng giờ nghĩ lại, trong số đó chắc chắn phải có một cửa thông ra bên ngoài.
Không dám chậm trễ, cô kéo NPC chạy thẳng tới hành lang đó, tranh thủ khoảng thời gian A còn đang phân tán sự chú ý.