Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 153
Cập nhật lúc: 2025-06-13 05:00:19
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ta nhắm mắt, chuẩn bị kết nối sâu hơn. Chuỗi ký ức đang tràn vào đầu cô ta. Thay thế ai, cô ta sẽ nhận toàn bộ cuộc đời của người đó – giới tính, tuổi tác, kỹ năng, thậm chí cả những cảm xúc từng trải qua.
Cô ta từng thay đổi rất nhiều lần. Nhiều đến mức chẳng còn biết mình thực sự là ai. Là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Cô ta không còn nhớ. Cô ta chỉ sống trong thân xác của người khác, luôn đóng vai của người khác.
Để không quên bản thân, cô ta tự đặt tên mình là “A” – một ký hiệu đơn độc, không ý nghĩa, không xuất xứ. Chỉ tồn tại.
Cô ta tưởng lần này cũng sẽ như vậy. Một thân xác mới, vài mẩu ký ức lộn xộn, rồi lại tiếp tục chu trình thay thế.
Nhưng ngay lúc dòng ký ức đang ào ào tuôn vào đầu, sắc mặt cô ta thay đổi.
Trong mớ hỗn độn ký ức đó, cô ta bắt gặp một thứ gì đó—không đúng. Một sự tồn tại không nên xuất hiện. Một cảm giác không nên có.
Cô ta mở bừng mắt.
Qua gương, Bạch Thu Diệp đang nhìn thẳng vào cô ta. Không phải ánh nhìn của kẻ yếu thế, cũng không phải ánh nhìn vô hồn nữa.
Đó là ánh mắt điên dại, tràn đầy ma lực, giống như một cơn ác mộng vừa xé tung xiềng xích, đang trỗi dậy với niềm hân hoan vặn vẹo.
Cô ta nhận ra—mình phải trốn.
Ngay lập tức, A buông cổ Bạch Thu Diệp, giật cửa tủ, muốn nhốt cô bên trong và tách khỏi phản chiếu. Cô ta cố lê từng bước ra cửa, nhưng cơ thể không còn nghe theo, do quá trình thay thế vừa bị gián đoạn.
Đúng lúc ấy, phía sau cô ta truyền đến một hơi thở ấm áp. Có ai đó đang áp sát lưng cô ta.
Một đôi tay mảnh khảnh vươn tới, nhẹ nhàng chạm vào cằm A – như vuốt ve một người tình, không hề có sát khí, không có ý định g.i.ế.c chóc.
Nhưng A biết… cô ta không thể cử động được nữa.
Thứ đang ôm lấy cô ta không phải là tử thần, mà là một niềm vui điên loạn. Niềm vui đó giống như một con quỷ vừa được phóng thích sau hàng thế kỷ giam cầm, giờ đây cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng.
Ma quỷ điên loạn vui sướng,
Và người phụ nữ phía sau cô ta - cũng vui sướng như vậy.
A cố gắng tập trung tinh thần, thông qua khe cửa nhỏ để thực hiện quá trình thay thế một nhân viên đang đứng bên ngoài khu nhà ma.
Trong phút chốc, cô ta siết chặt bàn tay đang đặt trên cằm cô nhân viên đó, rồi bất ngờ vặn mạnh một góc 180 độ.
Mộng Vân Thường
Rắc.
Cổ của cô gái lập tức bị bẻ gãy, lệch hẳn sang một bên. Cơ thể mềm nhũn như đống bùn, đổ sụp ngay bên dưới cánh cửa.
Chỉ vài giây sau, một nhân viên nam đang phát vé bỗng nhiên đứng khựng lại. Nhưng rồi cơ thể anh ta dần hoạt động trở lại, mọi cử động trở nên linh hoạt như bình thường.
A đã hoàn tất việc tiếp quản thân thể mới. Hắn bắt đầu thích nghi. (đoạn này A nhập vào xác nhân viên nam nên tui để xưng hô là hắn)
(dịch đoạn này tui khổ tâm quá, chính A còn không biết mình là nam hay nữ thì tui để xưng hô như thế nào đây=)) )
Đúng lúc đó, từ bên trong khu nhà ma truyền ra một tiếng động lớn, vang dội như thể có thứ gì vừa bị xô ngã hoặc đổ vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/153.html.]
Âm thanh đó khiến những người xung quanh lập tức dừng trò chuyện, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cánh cửa nhà ma.
Lạch cạch.
Tiếng chìa khóa xoay trong ổ vang lên rõ ràng.
Cánh cửa mở ra, và người bước ra chính là Bạch Thu Diệp.
Sự xuất hiện của cô khiến toàn bộ NPC đang đứng gần đó đều khựng lại trong giây lát, giống như bị một luồng khí lạnh quét qua. Nhưng Bạch Thu Diệp lại vô cùng điềm tĩnh, bước từng bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
A lúc này đã hoàn toàn nhập vai nhân viên bán vé của khu nhà ma. Hắn lập tức bắt chước dáng đứng và biểu cảm của các NPC xung quanh, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, không để lộ bất kỳ điều gì đáng nghi.
Nhưng khi ánh mắt vô tình lướt qua cánh cửa phía sau Bạch Thu Diệp—nơi t.h.i t.h.ể người phụ nữ bị bẻ cổ vẫn đang nằm sõng soài trên sàn—bàn tay đang phát vé của hắn run nhẹ một cái.
"Đưa vé cho tôi!" Một NPC đứng phía trước A lên tiếng thúc giục.
A cố trấn tĩnh lại, cố gắng để cơ thể phản ứng như bình thường. Hắn chỉ mất một giây bị ảnh hưởng, sau đó nhanh chóng trở về trạng thái vận hành "trơn tru" như một NPC thực thụ.
Tựa như một chương trình vừa bị lỗi nhỏ, nhưng đã kịp thời tự điều chỉnh để tiếp tục chạy.
Cơ thể của A vẫn còn hơi cứng, nhưng hắn vẫn ép mình hoàn thành hành động đơn giản: đưa vé cho khách.
A rất muốn rời khỏi vị trí ngay lập tức, nhưng hắn hiểu rõ—hành động bỏ đi lúc này sẽ quá đáng nghi.
Chỉ cần hắn rời khỏi đây không đúng quy trình, Bạch Thu Diệp chắc chắn sẽ phát hiện.
Việc chọn thay thế một nhân viên nhà ma thực ra là lựa chọn cực kỳ tệ. Nhưng vào thời điểm khẩn cấp vừa rồi, nếu hắn không nhanh chóng thoát thân, có lẽ đã c.h.ế.t ngay trong cơ thể cũ dưới tay Bạch Thu Diệp.
Giờ đây, hắn buộc phải tiếp tục công việc dang dở của NPC kia—phát vé, thu tiền, không để lộ một chút sơ hở nào.
Trên màn hình nhỏ phía trên lối vào nhà ma, những đoạn clip quay cảnh du khách hét toáng lên trong sợ hãi vẫn đang phát lại. Âm thanh được chỉnh sửa để nghe kịch tính hơn, sắc bén hơn, từng tiếng hét như đ.â.m vào tai A.
Hắn bắt đầu thấy khó chịu, bồn chồn không yên.
Từng giọt mồ hôi lớn chảy từ trán xuống, rơi đúng lên mớ vé hắn đang cầm trong tay.
Lúc này, Bạch Thu Diệp đang đi về phía hắn.
Từng bước chân của cô khiến A như muốn nghẹt thở. Hắn có thể cảm nhận rất rõ: khi đi ngang qua hắn, bước chân của cô bỗng chậm lại.
Giờ thì cô đã đứng ngay trước mặt hắn.
A cố giữ ánh mắt nhìn thẳng, giả vờ không để ý đến sự hiện diện của Bạch Thu Diệp. Hắn vẫn làm đúng vai diễn, cúi đầu nhận tiền từ một NPC khác, sau đó đưa ra hai vé vào khu nhà ma như không có gì xảy ra.
Nhưng trong lúc ấy, khóe mắt hắn vẫn không ngừng quan sát Bạch Thu Diệp.
Cô đứng ngay bên cạnh một NPC đang xếp hàng, chỉ cách hắn một chiếc bàn. Ngẩng đầu lên như đang xem bảng giá dán trên tường phía sau hắn.
Khoảng cách này gần đến mức chỉ cần một cái liếc mắt, hai người đã có thể nhìn rõ biểu cảm của nhau.