Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 156

Cập nhật lúc: 2025-06-13 05:10:56
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt cô như thiêu đốt, khiến cổ họng Liễu Hạc khô khốc, yết hầu cũng theo phản xạ mà dịch chuyển: “Không, tôi chỉ nghĩ… dù chiếc mũ hề này có thể ám chỉ đến bài joker, nhưng không có gợi ý rõ ràng, muốn tìm được nó e còn khó hơn tìm bài K.”

“Khó gì mà khó.” Bạch Thu Diệp thu lá bài K bích lại, nói như thể chuyện này đơn giản như đi bộ: “Tìm người chia bài là được.”

Liễu Hạc suýt chút nữa thì trượt chân ngã, thiếu điều đè luôn lên cái xác của nhân viên bán vé nhà ma.

“Tìm người chia bài á? Cô nghĩ việc đó dễ hơn à?” Liễu Hạc không thể tin nổi: “Chuyện đó chẳng có lấy một chút manh mối nào!”

Chưa kể, người chia bài lại là chủ thuê, được phó bản bảo vệ bằng quy tắc đặc biệt. Nhân viên như bọn họ không được phép làm hại chủ thuê.

Càng khó hơn nữa là, trong cốt lõi của phó bản, NPC như họ còn có một nỗi sợ bản năng đối với chủ thuê—một dạng ức chế tự nhiên từ hệ thống.

Liễu Hạc âm thầm nghĩ, Bạch Thu Diệp đúng thật là không biết chữ “sợ” viết thế nào.

Tuy nhiên, để tránh hậu quả không mong muốn, cậu cảm thấy cần phải nhắc lại quy tắc nghề nghiệp rõ ràng.

“Cô còn nhớ quy tắc đầu tiên không?” Liễu Hạc nghiêm túc nói: “Khi đang trong thời gian làm việc, không được tấn công chủ thuê. Nếu vi phạm, hậu quả tự chịu.”

“Nhưng người chia bài đâu phải chủ thuê.” Bạch Thu Diệp đáp ngay: “Chính cô ta đã nói thế rồi, cậu quên à?”

Liễu Hạc hơi khựng lại. Đúng là người phụ nữ mặc vest đó từng nói, chủ thuê là người khác.

Vừa rồi, do suy nghĩ theo lối mòn, cậu đã mặc định cô ta là chủ thuê, rồi nghĩ rằng mọi NPC như cô ta đều nằm trong phạm vi bảo hộ.

Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, những NPC có quan hệ trực tiếp với chủ thuê như vậy vẫn khiến cậu thấy có chút bất an.

“Không biết cô ta giờ đang ở đâu.” Liễu Hạc lẩm bẩm: “Chúng ta chắc chắn không tìm được.”

Cậu vừa dứt lời thì phát hiện Bạch Thu Diệp đang cầm trong tay một bức tượng sứ trắng kỳ lạ.

Đó là hình tượng một người phụ nữ không có mắt mũi, hai tay ôm chặt lấy thân mình, như đang co rúm lại vì sợ hãi.

Liễu Hạc kinh ngạc hỏi: “Đây là gì vậy?”

Cậu lập tức bật thiết bị kiểm tra. Một đoạn thông báo hiện lên:

[Tượng xác c.h.ế.t Hương Nữ]

Mộng Vân Thường

Hương Nữ Lâm Oánh, từng bị sát hại một cách tàn nhẫn, t.h.i t.h.ể bị phân xác.

Đặc điểm: Tạo ảo giác, xâm nhập giấc mơ, đánh dấu mục tiêu.

Khi hiện thân, chắc chắn sẽ có m.á.u đổ. Nếu cưỡng ép gọi hồn, sẽ bị phản phệ.

Sau khi sử dụng, người điều khiển sẽ giảm 10 cấp trong 6 giờ.

(Hiện tại Hương Nữ đang bị khống chế, có thể điều khiển đơn giản.)

Liễu Hạc cảm thấy da đầu tê rần. Cậu chỉ mới nhìn bức tượng vài giây mà đã thấy buồn nôn, thế mà Bạch Thu Diệp không những cầm tay không, còn tỏ ra rất bình thản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/156.html.]

Cậu không nhịn được hỏi: “Khoan đã, đừng nói là lúc chúng ta tập hợp, cô đã sử dụng đạo cụ này rồi nhé?”

“Đúng.” Bạch Thu Diệp hờ hững đáp, ngón tay cái khẽ lướt qua đỉnh đầu tượng như đang vuốt ve một con mèo sứ.

“Nhưng nếu là tôi thật, tôi chẳng phí công như vậy.”

Liễu Hạc nghe mà chẳng hiểu gì. Cô ta đang nói chuyện kiểu gì vậy? “Nếu là tôi” thì “tôi” là ai?

So sánh bản thân với… chính mình? Hay là cô ta thật sự có vấn đề?

Liễu Hạc cố ổn định lại tâm trí, một lần nữa lướt qua thông tin đạo cụ, rồi dè dặt hỏi: “Dùng tượng xác Hương Nữ sẽ giảm cấp… Vậy bây giờ cô còn bao nhiêu cấp?”

Là người từng cùng trải qua một phó bản với Bạch Thu Diệp, Liễu Hạc rất rõ—lúc đó cô chỉ có đúng 1 cấp.

Tất nhiên, vẫn còn một khả năng khác: Bạch Thu Diệp đã sử dụng đạo cụ "ngụy trang cấp bậc" để hạ cấp từ 26 xuống 1. Nhưng Liễu Hạc nghĩ mãi cũng không ra lý do gì khiến cô phải cố ý làm như vậy. Do đó, cậu gần như chắc chắn—tới 99%—rằng lần trước khi vào phó bản, cấp của Bạch Thu Diệp thật sự chỉ là 1.

Sau khi phó bản kết thúc, mỗi người đều nhận được phần thưởng bồi thường. Nếu cô chọn phần thưởng tăng cấp, thì cùng lắm bây giờ cũng chỉ là cấp 5. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu sử dụng tượng xác Hương Nữ—một đạo cụ yêu cầu cấp độ cụ thể—thì cấp của cô chẳng phải sẽ bị trừ ngược về âm sao?

Trừ phi... phần thưởng mà cô nhận được khác với phần còn lại.

Nghe câu hỏi của Liễu Hạc, Bạch Thu Diệp đáp: "Tôi chỉ có 1 cấp."

Liễu Hạc trợn mắt: "Vậy cô dùng đạo cụ này, không phải đã âm cấp rồi à?"

"Thì âm thì sao? Có khác gì cấp 1 đâu," cô thản nhiên nói. "Tôi chỉ có 1 cấp thôi, vẫn sống tốt mà."

Liễu Hạc nghẹn lời. Cấp 1 của cô mà giống người thường á?

Cậu lại liếc nhìn bức tượng sứ: "Vậy bây giờ mình làm sao để nhận được chỉ dẫn từ nó? Nó sẽ biến thành chó rồi dắt đường cho mình hả?"

Bạch Thu Diệp quay sang nhìn cậu, ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ ngốc: "Trước tiên phải tìm chỗ tối đã."

Ngay sau lưng họ chính là nhà ma, toàn là phòng tối om. Bạch Thu Diệp không chần chừ, dẫn Liễu Hạc vào căn phòng mà cô vừa rời khỏi khi nãy.

Vừa bước vào, Liễu Hạc lập tức rùng mình.

Mặt đất bừa bộn như vừa xảy ra một cuộc hỗn loạn. Có một xác NPC nằm ngửa, cổ bị bẻ gãy. Trên bàn là t.h.i t.h.ể của một phụ nữ, bị cây ghế gãy đ.â.m xuyên đầu, ghim chặt vào mặt bàn. Đáng sợ hơn, tay chân của cô ta vẫn còn co giật nhẹ—một biểu hiện rõ ràng của xác sống chưa hoàn toàn bị tiêu diệt.

Liễu Hạc nuốt nước bọt, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trong khi cậu ta còn đang hoảng loạn, Bạch Thu Diệp đã quét một khoảng trống trên sàn, đặt tượng xác Hương Nữ xuống.

Không gian tối khiến bức tượng càng trở nên ma quái. Vừa đặt xuống, nó ngã nghiêng qua một bên, phát ra âm thanh nặng nề.

Ngay khoảnh khắc ấy, Liễu Hạc nhìn thấy m.á.u tươi rỉ ra từ dưới đáy tượng. Dòng m.á.u loang ra, tạo thành một dòng chữ đỏ sẫm:

Nam, tháp.

"‘Nam’ là phố Thượng Nam, còn ‘tháp’… chẳng lẽ là tòa tháp gần đài truyền hình?" Liễu Hạc lẩm bẩm. Trên đường đến công viên giải trí, họ có đi ngang một tòa nhà hiện đại cao ngất, nhìn như một ngọn tháp.

Bạch Thu Diệp cúi xuống nhặt bức tượng lên: "Đi thôi."

Loading...