Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 157
Cập nhật lúc: 2025-06-13 05:13:11
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Hạc vội vàng nhắc: "Khoan đã, người phụ nữ kia có liên quan đến chủ thuê đấy. Cô g.i.ế.c bừa như vậy, điểm đánh giá từ chủ thuê sẽ rất thấp đó."
Bạch Thu Diệp đáp gọn: "Thấp thì sao?"
Liễu Hạc khựng lại.
Đúng thật… thấp thì đã sao? Với người chẳng màng thăng cấp như cô, bảng xếp hạng có giá trị gì?
Hai người rời khỏi công viên giải trí. Trên đường, Liễu Hạc hỏi: "Chúng ta không đợi mấy người còn lại à?"
Bạch Thu Diệp đáp không cần suy nghĩ: "Đợi họ làm gì? Hai lá bài K đều do tôi tìm được, bọn họ giúp được gì?"
Liễu Hạc nghẹn lời.
Ngay cả Lý Cô Thú cấp 60 và Tư Đồ Liêu cấp 68 cũng bị cô phán là vô dụng. Thật sự, cậu còn chưa từng thấy ai dám mở miệng nói vậy.
Như hiểu được ánh mắt hoài nghi của Liễu Hạc, Bạch Thu Diệp liếc cậu: "Nếu cậu không muốn đi, thì ở lại cũng được. Tôi đã biết đường rồi."
Liễu Hạc vội xua tay: "Không, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi nghĩ đi thẳng đến đó thì… liều quá thì phải?"
"Trong trường hợp có thực lực tuyệt đối," Bạch Thu Diệp chậm rãi nói, "thì liều cũng chẳng còn là liều nữa."
Liễu Hạc cạn lời. Cô gái này… đúng là ngông cuồng đến khó tin.
Cuối cùng, họ cũng tới được tòa nhà đài truyền hình. Tuy xung quanh vẫn có rất nhiều NPC qua lại, nhưng riêng lối vào toà nhà lại trống rỗng như bị phong tỏa. Không một NPC nào nhìn về phía đó, như thể tòa nhà hoàn toàn không tồn tại trong thế giới này.
Liễu Hạc khẽ lẩm bẩm: "Chắc chắn nơi này có vấn đề lớn."
Mộng Vân Thường
Họ bước vào bên trong.
Không ngoài dự đoán, đại sảnh tầng một hoàn toàn vắng lặng, không một bóng người.
Ngay lúc đó, điện thoại của Bạch Thu Diệp bất ngờ đổ chuông.
Bạch Thu Diệp rút điện thoại ra khỏi túi, không thèm liếc nhìn màn hình, dứt khoát ngắt cuộc gọi rồi lại nhét trở vào túi áo.
Liễu Hạc nhíu mày: “Cô không xem à? Lỡ đâu là điện thoại của người trong nhóm thì sao?”
“Không muốn nghe.” Cô trả lời ngắn gọn, giọng đều đều, không cảm xúc.
Liễu Hạc khẽ thở dài, có phần bất lực: “Cô tắt máy như thế, họ không liên lạc được sẽ gọi lại mãi đấy.”
Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp lại rút điện thoại ra. Liễu Hạc cứ tưởng cô sẽ gọi lại hoặc ít nhất cũng xem ai là người gọi, nào ngờ cô lại cầm lấy chiếc điện thoại bằng hai tay—rồi bẻ gãy nó làm đôi, không chút do dự, sau đó tiện tay ném vào một góc tối.
“Phiền quá.” Cô nhíu mày, giọng lười biếng nhưng đầy sát khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/157.html.]
Liễu Hạc đứng im lặng mấy giây, rồi mới chậm rãi thốt lên: “…Tôi bắt đầu thấy hơi sợ rồi. Cô là người thật chứ?”
Bầu không khí im lặng một lúc, cho đến khi cả hai đi tới trước thang máy. May mắn là dù tòa nhà không còn gì nguyên vẹn, hệ thống điện vẫn hoạt động, giúp họ khỏi phải cuốc bộ lên tận tầng trên.
Thang máy bắt đầu từ tầng 32 di chuyển chậm rãi xuống tầng một. Bạch Thu Diệp đứng nhìn bảng nút điều khiển, rồi bất chợt nói: “Cậu ở lại dưới tầng đi.”
Liễu Hạc ngạc nhiên: “Tôi không sao đâu, lúc nãy chỉ là thấy tình huống hơi nguy hiểm thôi. Nếu cô muốn đi tiếp, tôi nhất định sẽ đi cùng.”
Bạch Thu Diệp quay đầu lại, nghiêm túc nhìn cậu ta, giọng chân thành đến mức khiến người nghe phải chột dạ: “Tôi thấy cậu phiền.”
Liễu Hạc cứng họng. Một giây sau, môi cậu ta run rẩy: “Cô có biết không, nói như vậy rất dễ khiến người khác tổn thương. Ngay cả sếp tôi cũng chưa bao giờ nói thẳng với tôi như thế. À không, anh ta thậm chí còn không nói gì với tôi, cả đánh giá năng lực cũng không thèm làm.”
Bạch Thu Diệp không hề phản ứng, cũng không bận tâm dỗ dành. Cô chỉ thản nhiên bước vào thang máy, bấm nút tầng trên cùng.
Bảng điều khiển bên trong thang máy trông rất kỳ quặc—chỉ có đúng hai nút: một cho tầng 1, một cho tầng 32. Như thể chiếc thang máy này được thiết kế riêng cho mục đích đặc biệt, không dùng cho việc di chuyển thông thường.
Tường bên ngoài tòa nhà là kính, mặt hông của thang máy cũng được lắp kính hoàn toàn, tạo thành một tầm nhìn rộng mở. Khi thang máy di chuyển, họ có thể thấy toàn bộ thành phố như thu nhỏ dần dưới chân.
Bạch Thu Diệp dựa lưng vào tay vịn, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, không nói tiếng nào.
Liễu Hạc quay mặt nhìn ra ngoài qua bức tường kính. Cậu nhận ra giữa hai khu phố vốn dĩ không liên kết, lại tồn tại một khoảng trống rõ rệt—một sự chia cắt thô bạo, không che đậy.
Từ rìa khu phố, thành phố giống như một lớp nền giả lập. Nhìn từ trên cao, những NPC di chuyển như những con kiến. Khi họ đến gần ranh giới, chuyển động sẽ tự động lặp lại—giống hệt một đoạn mã bị kẹt vòng lặp vô hạn, không sai khác, không biến hóa.
Ánh mặt trời lúc trưa chiếu xiên 80 độ qua phần mái kính, phủ lên người Bạch Thu Diệp một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt. Trong khung cảnh ấy, từng đường nét trên người cô như được chạm khắc bằng ánh sáng, sắc lạnh và yên tĩnh.
Liễu Hạc lơ đãng nhìn ngọn tóc cô, phát hiện phần chân tóc đã bắt đầu lộ ra màu đen nguyên thủy. Dù chỉ mới rời khỏi phó bản vài ngày, nhưng cảm giác như họ đã trải qua cả một thế giới.
Sau lần đó, khi rời khỏi phó bản, Liễu Hạc lập tức nộp báo cáo chi tiết cho cấp trên. Cậu từng nghĩ, thứ khiến tổ chức để tâm là bản thân phó bản—nhưng thực tế lại không phải vậy.
Thứ mà cấp trên quan tâm—chỉ là Bạch Thu Diệp.
Khi cậu cố hỏi nguyên nhân, câu trả lời nhận được chỉ là bốn chữ: “Không được điều tra.”
Không phải “không cần điều tra,” mà là “không được điều tra”.
Sự khác biệt giữa hai câu này, Liễu Hạc hiểu rõ. Đó là lời cảnh báo, rằng bản thân cậu không có đủ quyền hạn, cũng không đủ tư cách để biết sự thật.
Thậm chí, trong nội bộ tổ chức, người nắm rõ chân tướng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ, người hiểu nhiều nhất chính là sếp của cậu, nhưng cũng chỉ là biết sơ qua.
‘Nếu mình hỏi thẳng cô ấy, liệu cô ấy có trả lời không?’
‘Nhìn thái độ bây giờ, có khi cô ấy chẳng thèm giấu giếm gì nữa cũng nên…’
Liễu Hạc còn đang mải suy nghĩ, thì giọng nói lạnh lùng của Bạch Thu Diệp vang lên bên tai.
“Cậu nhìn cái gì vậy?”