Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 158

Cập nhật lúc: 2025-06-13 05:17:47
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu hỏi khiến cậu ta giật bắn, lúc này mới phát hiện ánh mắt mình vẫn dừng trên đỉnh đầu cô từ nãy giờ. Liễu Hạc cuống cuồng quay đi: “Không có gì cả.”

Bạch Thu Diệp đã không còn dựa vào tay vịn nữa, cô đứng thẳng người, ánh mắt hơi liếc sang.

Liễu Hạc phản xạ lùi một bước, lưng lập tức dán vào tường thang máy: “Tôi thật sự không nhìn gì hết—”

Bạch Thu Diệp lạnh nhạt đáp: “Tôi chỉ muốn nói là thang máy tới rồi.”

Liễu Hạc ngẩng đầu nhìn bảng nút tầng trong thang máy.

Tầng 32.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, cả tầng như được bao phủ bởi ánh nắng rực rỡ từ những khung cửa kính sát đất trải dài khắp bốn phía. Ánh sáng gay gắt hắt thẳng vào mặt khiến không gian như bị ánh mặt trời thiêu cháy, giống một cái lồng hấp phẳng, vừa nóng vừa ngột ngạt.

Ở phía trước, một người phụ nữ mặc vest đang đứng lặng trước cửa kính, ánh mắt như đang ngắm nhìn toàn cảnh thành phố từ trên cao.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta từ từ quay lại: “Hai người đúng là có bản lĩnh, cũng lần ra được đến đây.”

Liễu Hạc và Bạch Thu Diệp tiến lên phía trước, ánh nắng từ cửa sổ khiến cả hai phải nheo mắt lại vì chói.

Bạch Thu Diệp không vòng vo: “Lá bài quỷ ở đâu?”

Người phụ nữ mặc vest nheo mắt, đưa ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu im lặng, đầu nghiêng nhẹ: “Bí mật.”

Câu trả lời vừa dứt, bàn tay của Bạch Thu Diệp đã lập tức siết chặt cổ cô ta, để lại rõ ràng dấu đỏ in trên làn da trắng nõn như tuyết.

Giọng cô lạnh tanh: “Vẫn còn là bí mật à?”

Liễu Hạc há hốc miệng, suýt chút nữa rớt cằm.

Theo logic thường thấy, những NPC kiểu này thường sẽ có một màn đối thoại sắc bén, kiểu vừa thăm dò vừa giải đố, đúng chuẩn kịch bản... Thế mà Bạch Thu Diệp vừa mở miệng là ra tay luôn. Không hề có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào.

Cậu ta cảm thấy bản thân thật may mắn vì lần livestream này không bật camera cá nhân. Nếu không, với những hành động gây chấn động như vậy, chỉ sợ sau khi rời khỏi phó bản, cuộc sống của Bạch Thu Diệp sẽ hoàn toàn bị đảo lộn.

Người phụ nữ bị bóp cổ vùng vẫy tìm cách gỡ tay cô ra, nhưng ngón tay của Bạch Thu Diệp siết chặt như gọng kìm, không có dấu hiệu nhúc nhích. Trên gương mặt của NPC bắt đầu hiện rõ nét sợ hãi, cô ta gật đầu lia lịa, ra hiệu đầu hàng.

Bạch Thu Diệp mới chịu buông tay.

Người phụ nữ mặc vest lập tức ho sặc sụa, như thể ho muốn trào cả phổi ra ngoài. Bạch Thu Diệp tiến sát lại, nâng cằm cô ta lên: “Giờ thì nói được chưa?”

Cặp mắt của NPC như vừa nhìn thấy quỷ: “Là…”

“Ở đâu?” Bạch Thu Diệp ngắt lời, giọng điệu lạnh băng.

“Trung tâm tắm hơi,” người phụ nữ run rẩy nói, “ngay bên cạnh đài truyền hình.”

Câu trả lời khiến Bạch Thu Diệp nhếch môi, rõ ràng là chưa vừa lòng: “Nói rõ ra.”

Người phụ nữ vội nói tiếp: “Tầng ba trung tâm tắm hơi, phòng nghỉ VIP số 309. Trong phòng có một con búp bê, cạo bỏ lớp sơn trên đó là sẽ thấy lá bài.”

Dưới ánh mắt lạnh băng của Bạch Thu Diệp, cô ta không dám giấu giếm thêm lời nào. Mãi đến khi thấy Bạch Thu Diệp lùi lại, giữ một khoảng cách nhất định, người phụ nữ kia mới thở phào nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/158.html.]

Liễu Hạc thì hoàn toàn câm nín từ đầu đến cuối.

Không ngờ manh mối về lá bài quỷ lại lấy được dễ dàng như vậy. Mà còn là một manh mối hoàn chỉnh.

Vị trí cụ thể, tầng lầu cụ thể, thậm chí cả vật dụng che giấu cũng nói rõ ràng. Chỉ thiếu nước đưa sơ đồ phòng nghỉ ra thôi.

Cậu ta liếc đồng hồ. Từ lúc bước chân vào đài truyền hình đến giờ chưa tới mười phút.

Nếu tất cả các phó bản đều dễ phá như thế, thì cái App Nhập Vai Chí Mạng này có gì đáng sợ nữa?

Nhưng cậu ta biết, mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy. Nếu dễ như thế thì đã có người làm rồi, kể cả là những cao thủ như Tư Đồ Liêu.

Dù cho tự tin đến mức nào, thì trong phó bản, không ai dám dễ dàng chọc vào NPC có liên quan đến chủ thuê. Bởi vì ai cũng có điều phải lo, có ranh giới không được vượt qua.

Tư Đồ Liêu có, người khác cũng có.

Chỉ có Bạch Thu Diệp thì không.

Cô như một ngọn lửa đang bùng cháy, không hề sợ oxy cạn kiệt. Không e dè, không lo lắng, không quan tâm hậu quả.

Khi hai người chuẩn bị vào thang máy, Bạch Thu Diệp ấn nút đóng cửa. Đúng lúc cửa sắp khép lại, Liễu Hạc hớt hải chạy vào.

“Ồ, xin lỗi nha,” Bạch Thu Diệp mỉm cười, “tôi tưởng cậu muốn ở lại tầng trên để xông hơi chứ.”

Liễu Hạc nghẹn lời. Câu nói đùa của cô khiến cậu ta chẳng còn hứng mở miệng.

Bầu không khí trong thang máy rơi vào yên lặng. Chỉ còn tiếng dây cáp rung khẽ giữa khoảng không kín mít.

Mộng Vân Thường

Một lúc sau, Liễu Hạc khẽ hỏi: “Cô... vẫn ổn chứ?”

Bạch Thu Diệp quay sang nhìn: “Cái gì?”

Cậu ta hơi khựng lại. Chẳng lẽ lại nói thẳng ra rằng: “Tôi cảm thấy tinh thần của cô có vấn đề rồi”?

Nghĩ vậy, cậu đành chuyển sang cách nói nhẹ nhàng hơn: “Lúc Hoàng Dược Bân gặp chuyện, cô có bị thương không?”

Bạch Thu Diệp cúi mắt, giọng nhỏ lại: “Tôi rất sợ.”

Trong một thoáng, cô không còn là người vừa bóp cổ NPC không chớp mắt nữa. Giây phút ấy, cô như trở về là một người bình thường, mang theo chút yếu đuối và tổn thương.

Liễu Hạc bối rối, không biết phải phản ứng ra sao.

Cậu ta chỉ có thể nói cứng: “Bây giờ thì ổn rồi. Dù sao... ‘A đó’ cũng đi rồi mà.”

Dưới ánh nắng gay gắt chiếu qua lớp kính bên ngoài, khi thang máy lướt ngang tầng ba, một bóng đen kéo dài từ dưới lên phủ trùm lấy cả khoang thang máy.

Gương mặt Bạch Thu Diệp lập tức chìm vào vùng tối, cô bật cười, giọng đầy ngạo nghễ: “Đương nhiên là không sao, mấy chuyện đó chẳng đáng gì.”

Nụ cười thì rộng, nhưng ánh mắt lại không hề nheo lại theo phản xạ. Trong ánh sáng nhập nhằng, đôi mắt ấy bỗng trở nên sắc lẻm, sáng rực lên như dã thú, khiến Liễu Hạc bất giác liên tưởng đến một con sói vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

Sau khi cả hai rời khỏi tòa nhà, một người phụ nữ mặc vest đứng lặng trước khung cửa kính lớn, tay khoanh hờ nơi cổ. Ánh mắt lạnh lùng dõi theo bóng dáng của Bạch Thu Diệp và Liễu Hạc đang rời xa.

Loading...