Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 159

Cập nhật lúc: 2025-06-13 05:21:03
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ trong bóng tối phía sau, một người ngồi xe lăn được đẩy ra, ánh sáng chỉ vừa đủ để thấy rõ khuôn mặt mơ hồ.

Người phụ nữ cất giọng lạnh lẽo: “Tôi muốn thay đổi quy tắc nghề nghiệp.”

Người ngồi xe lăn không mấy ngạc nhiên, chỉ bình thản nói: “Thay đổi quy tắc, phải trả giá. Và lần này, tôi là người thuê nhiệm vụ. Tôi không đồng ý.”

Nghe vậy, đáy mắt người phụ nữ hiện rõ sự khinh miệt và giận dữ: “Anh cũng chỉ đến mức này thôi.”

Trên phố Thượng Nam chỉ có duy nhất một trung tâm tắm hơi. Trên cánh cửa kính phía trước treo biển báo “Đóng cửa sửa chữa”, ngày ghi trên biển đã là từ ba tháng trước.

Qua lớp kính mờ, bên trong lờ mờ hiện ra một không gian với tông màu nâu trầm chủ đạo. Quầy lễ tân trắng nhạt nổi bật ở chính giữa, phía sau treo một dây trầu bà xanh đã khô cong, giòn rụm như những vết nứt loang lổ bò khắp mặt tường.

Liễu Hạc nhìn quanh, định hỏi Bạch Thu Diệp định làm gì tiếp theo, thì thấy cô cúi xuống nhặt một viên gạch ven đường.

“Khoan đã!” – Cậu ta hoảng hốt ngăn lại. “Đừng manh động. Nếu có kẻ địch ở trong, chẳng phải như vậy là báo cho hắn biết ta đến rồi sao?”

Nhưng khi thấy vẻ mặt cô ngày càng lạnh lùng, Liễu Hạc đành nhỏ giọng khuyên thêm: “Cẩn thận chút đi, chúng ta nên tìm cách vào lặng lẽ.”

Bạch Thu Diệp ném viên gạch qua một bên, hai tay trống không, hỏi ngược lại: “Thế cậu nói thử xem, vào bằng cách nào?”

Liễu Hạc liếc quanh, chỉ vào một ô cửa sổ bên hông: “Kia kìa, cửa sổ đó không khóa.”

Cả hai đi tới, quả nhiên cửa chỉ khép hờ. Liễu Hạc chưa kịp đề nghị để cậu ta vào trước thăm dò thì Bạch Thu Diệp đã không nói không rằng, đẩy cửa, nhảy vào trong gọn ghẽ.

Liễu Hạc đứng đơ một giây, rồi mới lẩm bẩm: “…Chờ tôi với chứ.”

Bên trong tầng một của trung tâm tắm hơi là quầy lễ tân ở giữa, hai bên là khu thay đồ nam và nữ, phía trái có một cầu thang xoắn dẫn lên tầng hai. Cả không gian phủ một lớp bụi dày, quầy trắng cũng xám xịt vì thời gian.

Bạch Thu Diệp định bước lên cầu thang thì Liễu Hạc gọi khẽ lại.

“Khoan đã.” – Cậu ta cúi đầu xem xét kỹ khu vực quầy lễ tân – “Chỗ này đã bị lục soát. Có vẻ là mới gần đây thôi.”

Sắc mặt Liễu Hạc trở nên nghiêm túc. Nếu có người đã vào đây trước bọn họ, thì tình hình có thể không đơn giản.

Từ cầu thang, Bạch Thu Diệp thò đầu xuống, dửng dưng nói: “Cậu tự ở lại mà điều tra.”

Liễu Hạc vội đuổi theo: “Ê, đợi tôi với.”

Cậu ta không thể để cô đi một mình được, nhất là khi Bạch Thu Diệp đang giữ hai lá bài K – một trong những bảo vật quan trọng.

Tầng hai tối hơn, bụi nhiều hơn. Nhưng thứ khiến cả hai dừng bước không phải là không gian, mà là… người.

Rất nhiều người.

Tất cả đều mặc áo choàng tắm, thân thể phủ đầy bụi, làn da khô nứt như đất cằn giữa mùa hạn. Họ đứng rải rác khắp nơi, lặng lẽ như tượng.

Tóc tai bù xù, nhìn qua thì tưởng là thanh niên, nhưng lại mang vẻ già nua đến rợn người. Gương mặt nhăn nheo, gò má hóp lại, tóc bạc trắng.

Liễu Hạc ước lượng sơ qua, có đến hơn bốn mươi người như vậy trên tầng hai.

Khi cậu còn đang tính toán đường đi, thì Bạch Thu Diệp đã lặng lẽ bước xuyên qua giữa họ.

Một vài cánh tay vô tình vướng đường bị cô nhẹ nhàng gạt qua. Cơ thể bọn họ quá mục nát, nên chỉ một tác động nhẹ cũng đủ khiến những bộ phận ấy rơi rụng xuống sàn.

Liễu Hạc kinh hãi khi phát hiện: những xác khô vốn quay mặt về nhiều hướng, giờ lại đồng loạt xoay đầu về phía hai người.

Chúng... đang nhìn họ.

Bạch Thu Diệp vẫn không hề dừng lại, tiếp tục đi thẳng đến cầu thang lên tầng ba.

Mộng Vân Thường

Một xác khô bất ngờ nhích bước, rón rén tiến về phía cô. Bờ vai khô gầy áp sát sau lưng cô, đầu gần như tì lên vai.

Những xác khác cũng bắt đầu di chuyển. Tiếng da khô cọ lên nhau lạo xạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/159.html.]

Liễu Hạc cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Đồng tử co rút lại, toàn thân căng cứng.

Toàn bộ tầng hai… đang dần sống lại.

Dưới ánh sáng lờ mờ của hành lang, ánh mắt Liễu Hạc đột nhiên dừng lại.

Cậu ta ngây người nhìn thấy Bạch Thu Diệp giơ tay ra sau, siết c.h.ặ.t đ.ầ.u của một cái xác khô đang nhào tới.

Ngón tay cô như những móc sắt, xuyên vào hộp sọ khô nứt nẻ kia, rồi…

“Rắc.”

Tiếng vặn giòn vang lên, cái đầu kia bị Bạch Thu Diệp lạnh lùng bẻ gãy.

Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ tầng hai—những cái xác khô nãy giờ còn lén lút cử động—bỗng như bị đóng băng. Cả đám đứng khựng lại như thể đang chơi trò “đèn xanh đèn đỏ”, không dám nhúc nhích thêm một ly.

Bạch Thu Diệp xoay người, vung tay ném cái đầu kia xuống đất như thể ném một quả bóng bowling, không buồn liếc lại.

“Bẩn c.h.ế.t đi được. Tôi phải đi rửa tay. Cậu đứng đó làm gì?”

Liễu Hạc lách qua mấy cái xác, nhận ra đám này tuy mắt còn liếc loạn, nhưng toàn thân lại bất động như ma-nơ-canh trong tủ kính. Có cái còn khẽ nháy mắt ra hiệu: Đừng làm bọn tôi chú ý.

Cậu ta câm nín.

Hôm nay số lần cậu ta không biết phải nói gì đã vượt xa tổng cộng cả năm qua.

Tầng ba của trung tâm tắm hơi không giống tầng hai đầy không gian mở và phòng xông hơi tập thể, mà là một dãy phòng nghỉ khép kín như khách sạn.

Càng vào sâu, phòng càng sang, cửa càng cách xa nhau.

Liễu Hạc nhỏ giọng: “Nếu đi hết hành lang mà không gặp ai, chẳng lẽ người lấy lá bài đã rời đi rồi?”

Bạch Thu Diệp trả lời: “Vậy thì phiền phức thật.”

Liễu Hạc liếc nhìn cô, rồi giật thót.

Cô đang cười.

Cười… trong lúc có nguy cơ mất manh mối.

Không phải chuyện đó nên khiến người ta bực bội sao?

Họ dừng trước phòng 309.

Bạch Thu Diệp thử đẩy cửa, nhưng khóa.

Liễu Hạc nhanh tay rút một thẻ phòng ra quét.

Tít.

Đèn xanh hiện lên.

Bạch Thu Diệp ngạc nhiên: “Cậu mang theo thẻ phòng? Giỏi đấy.”

Liễu Hạc chỉ muốn thở dài.

Cái này không phải cậu ta thông minh, mà là do cô quên mất chính mình lấy.

Bước vào phòng, cả hai thấy căn phòng đã bị lục tung không thương tiếc. Rèm cửa bị gió thổi bay, cửa sổ vỡ toang. Có người đã leo từ ngoài vào.

Bếp bị lật tung, trong hộc tủ còn dính lớp sơn đỏ. Trên bàn bày một con búp bê bị phá hỏng, lớp sơn ngoài bị cạo.

Nhưng không có lá bài quỷ.

Loading...