Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 165
Cập nhật lúc: 2025-06-13 16:17:40
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thực ra anh ta chỉ đang cố nói nhẹ đi. Dựa trên những gì Liễu Hạc kể lại, Hắc Xuân Hoa cho rằng thương tổn của Bạch Thu Diệp không chỉ nằm ở thể xác. Thay đổi đột ngột trong tính cách của cô là dấu hiệu của rối loạn tâm thần, khả năng cao liên quan đến tổn thương não bộ.
Cô vẫn rất mạnh, nhưng tinh thần thì cực kỳ bất ổn. Trong tình trạng này, cô chẳng khác gì một quả b.o.m nổ chậm — nguy hiểm với cả kẻ địch lẫn đồng đội.
Dù không nói ra, nhưng nếu chỉ xét riêng hành vi của Bạch Thu Diệp, mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Mỗi lần cô ra tay tấn công, chẳng những làm tổn thương người khác mà bản thân cũng chịu đòn nặng nề. Máu chảy không ngừng, lý trí cứ thế bị bào mòn theo từng bước cô tiến lên. Cô càng liều, càng dấn thân sâu vào con đường chẳng đem lại lợi ích gì cho mình, mà chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn.
Bề ngoài trông cô vẫn rất bình tĩnh, dường như là kiểu người cứng cỏi, cứng đầu, nhưng chính vì thế mới đáng sợ. Một người có vẻ "bình thường" đến vậy, lại đang tự chọn cho mình con đường tự hủy — chỉ để g.i.ế.c cho bằng được một kẻ khiến cô thấy không vui.
Nếu để mặc cô tiếp tục, không ai biết được kết cục sẽ ra sao. Kể cả người kia, cũng chưa chắc đoán được giới hạn của cô.
Nhưng cản trực tiếp thì không phải là cách hay. Làm vậy chỉ khiến cô kích động hơn mà thôi.
Hắc Xuân Hoa lựa lời, nói: “Cô nghỉ ngơi trước đã. Chúng ta có thể từ từ bàn tiếp. Đợi cô bình phục, tôi sẽ đưa lá bài quỷ cho cô. Nhưng hiện tại thì chưa được.”
Bạch Thu Diệp khẽ chớp mắt, có vẻ như đã nghe lọt.
Cô hỏi lại: “Vậy tức là anh sẽ đưa tôi?”
“Đúng vậy,” Hắc Xuân Hoa gật đầu. “Nhưng chưa phải bây giờ.”
“Vậy là một lát nữa?” – cô tiếp lời.
Anh ta suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật đầu.
Bạch Thu Diệp đứng lên: “Vậy thì, một lát nữa đi.”
Liễu Hạc đứng bên cạnh suýt nữa thở phào thành tiếng. Cậu ta thực sự có cảm giác mình vừa tháo thành công một quả b.o.m hẹn giờ.
May mắn thay, Hắc Xuân Hoa đã kịp thời khuyên can, khiến Bạch Thu Diệp tạm thời dịu lại, đồng ý hợp tác cùng bọn họ.
Cẩn thận, Liễu Hạc hỏi: “Hay là mình ghé bệnh viện kiểm tra trước được không?”
Không ngờ Bạch Thu Diệp lại gật đầu: “Ừ, cũng được.”
Cô càng tỏ ra hợp tác, hai người kia lại càng thấy lo. Cảm giác bất an như một cơn sóng ngầm, ai cũng ngại lên tiếng nhưng không thể nào xua đi được.
Ba người rời khỏi nhà hàng. Hắc Xuân Hoa đi sát bên cạnh Bạch Thu Diệp như một vệ sĩ, mắt gần như không rời khỏi cô nửa bước.
Liễu Hạc nhìn thấy, nhưng không rõ Hắc Xuân Hoa đang cảnh giác để bảo vệ cô, hay để ngăn cô làm hại người khác.
Cả nhóm đi về hướng bệnh viện Kim Ưng Loan. Dọc đường, Bạch Thu Diệp trông có vẻ rất hứng thú, mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh như đang đi dạo phố. Nếu không phải thỉnh thoảng cô lại ho ra máu, thì bầu không khí này hẳn sẽ giống một buổi tản bộ bình thường.
Chẳng bao lâu sau, họ đến giao lộ giữa hai khu phố. Ở đây có một khoảng trống rộng, mật độ NPC cũng ít hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/165.html.]
Đột nhiên, Bạch Thu Diệp lên tiếng: “Theo các anh, nơi nào là chỗ ít vật phản chiếu nhất?”
Liễu Hạc suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có lẽ là phòng kín. Không có gương, không cửa sổ, không người xung quanh.”
Bạch Thu Diệp khẽ cau mày: “Tìm nơi như vậy cũng khó đấy.”
Liễu Hạc gợi ý: “Tòa nhà học bị bỏ hoang? Dù có cửa sổ nhưng đối diện chỉ là sân chơi trống. Ít nguy cơ phản chiếu.”
“Nghe cũng hợp lý.” – cô gật đầu.
Cả ba tiếp tục đi, vừa lúc vượt qua khu vực trống.
Liễu Hạc nhìn thấy ánh mắt háo hức của Bạch Thu Diệp, bèn vội nói: “Dù tìm được chỗ thích hợp, thì cô vẫn cần xác định được A là ai. Anh ta luôn đổi hình dạng, cơ thể mới, làm sao cô nhận ra? Hơn nữa, giờ này chắc chắn anh ta đang tránh cô.”
“Chuyện đó cứ để bọn tôi lo.”
Bạch Thu Diệp cười, bình tĩnh đáp: “Không, anh ta sẽ không trốn tôi đâu. Anh ta và tôi giống nhau — nếu chưa g.i.ế.c được đối phương, sẽ chẳng bao giờ yên tâm.”
“Dù không lộ diện, anh ta chắc chắn vẫn theo dõi tôi.”
Nói đến đây, cô ngẩng đầu nhìn lên cành cây gần đó, nơi có một con chim bồ câu đang đậu. “Theo các cậu nghĩ... anh ta có thể biến thành chim không?”
Mộng Vân Thường
Vừa dứt lời, con chim vỗ cánh bay đi như bị giật mình.
Một viên đá nhỏ từ tay Bạch Thu Diệp bất ngờ phóng ra, nện trúng cánh con chim khiến nó lảo đảo.
Con bồ câu rơi phịch xuống đất, đôi cánh còn giật nhẹ vài cái, rồi nằm im bất động.
Gần như ngay lập tức, ở đầu phố Thượng Nam, một ông lão chống gậy chậm rãi bước đi bỗng khựng lại. Ông ta dừng vài giây, sau đó lại tiếp tục lê từng bước nhỏ. Không ai để ý rằng linh hồn điều khiển thân thể ông lão ấy đã bị thay thế.
Lúc này, Bạch Thu Diệp đi tới nhặt con bồ câu từ dưới đất lên. Cô nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông xám trắng của nó, con chim nhỏ nghiêng đầu, mắt nhắm nghiền, nằm yên trong tay cô như đang ngủ.
“Thấy chưa, tôi đâu có đoán sai.” Bạch Thu Diệp khẽ cười, giọng điệu không giấu được vẻ đắc ý. “A quá xảo quyệt. Mỗi lần bị phát hiện là lại có thể biến mất trong tích tắc.”
Liễu Hạc nhìn con bồ câu thảm hại trong tay cô, toàn thân bỗng rùng mình: “A đúng là phòng thủ kín như bưng… nhưng trước khi phó bản kết thúc, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra hắn—”
Cậu ta chưa kịp nói hết câu, đã bị tiếng cười lớn của Bạch Thu Diệp cắt ngang. Cô cười phá lên, tiếng cười vang dội giữa con phố vắng, nghe vừa ngạo mạn vừa điên dại.
“Hahaha, các cậu thử nghĩ mà xem… Nếu A bị mù thì còn biến hình kiểu gì được nữa chứ?”
Liễu Hạc ngây người, không biết nên phản ứng thế nào.
Hắc Xuân Hoa liếc cậu ta, ra hiệu bằng ánh mắt: Đừng nói gì cả.
Liễu Hạc hiểu ý, cúi đầu, không lên tiếng nữa. Trong lòng cậu ta âm thầm quyết định: Nếu Bạch Thu Diệp còn nói những thứ quái đản như vậy, mình tuyệt đối không nhúng tay vào.
Thành thật mà nói, Bạch Thu Diệp giờ còn đáng sợ hơn cả Hắc Xuân Hoa. Liễu Hạc không dám hó hé nửa lời, chỉ mong đừng trở thành mục tiêu kế tiếp của cô.