Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 167

Cập nhật lúc: 2025-06-13 16:25:03
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở quảng trường trước tòa nhà chính có một đài phun nước, nước vẫn chảy đều, nhưng bên trong lại lềnh bềnh vài con cá c.h.ế.t nổi trắng bụng. Phía sau dãy nhà học thì hoàn toàn im ắng, không một tiếng động.

Bạch Thu Diệp thầm nghĩ: ngôi trường này không thuộc về người sống nữa rồi.

Cô nhìn khung cảnh xung quanh, trong lòng càng thêm hài lòng. Nơi này không khác gì một chiếc lồng sẵn có, cực kỳ thích hợp để giam giữ A.

Cô bước qua cổng trường. Ngay khoảnh khắc đó, từ phía dãy nhà học vang lên tiếng đọc sách đều đều, thanh thoát như tiếng học sinh trong giờ văn.

Bạch Thu Diệp ngước mắt, thấy một khuôn mặt lạ vừa thoáng qua bên hành lang tầng hai.

Là một học sinh không hề có biểu cảm, mặc đồng phục mùa hè, sắc mặt xanh xao như người bị hút cạn máu. Khi ánh mắt cậu ta giao với cô, cậu ta lập tức quay đầu bỏ chạy.

Cô liếc nhìn ra phía cổng, thấy có vài người đi ngang đang tò mò nhìn vào trong. Nhưng kỳ lạ là, không một ai cảm thấy sự quái dị nơi này bất thường.

A vẫn chưa đến. Nhưng cô biết chắc hắn sẽ đến. Và nhất định sẽ theo cách cô không ngờ tới nhất.

Cô thậm chí còn thấy phấn khích vì điều đó.

Mộng Vân Thường

Tiếp tục tiến vào trong tòa nhà học, tiếng ồn ào bên ngoài như bị chặn lại sau cánh cửa. Mỗi bước chân đưa cô dần rời xa phố xá nhộn nhịp, tiến sâu vào thế giới khác.

Vừa bước vào hành lang, cánh cửa của các phòng học đồng loạt mở toang.

Bên trong lớp học là những học sinh ngồi ngay ngắn, nhưng tất cả đều quay lưng về phía cô, để lộ những cái gáy trắng bệch, tròn trịa như mô hình nhân tạo.

Trên bục giảng, giáo viên đang cầm một viên phấn đỏ, từng nét từng nét viết lên bảng đen…

Một chữ duy nhất lặp đi lặp lại: “Chết.”

Khắp mặt bảng, toàn bộ đều là chữ "chết".

Đúng lúc đó, những học sinh trong lớp đồng loạt quay đầu lại, nhìn thẳng vào Bạch Thu Diệp đang đứng ở cửa sau. Nhưng gương mặt của họ không có ngũ quan — giống hệt những con búp bê chưa hoàn chỉnh, lạnh ngắt và vô hồn.

Bạch Thu Diệp không đổi sắc mặt, kéo cửa lớp đóng sầm lại.

Cô tiếp tục bước lên cầu thang, tìm kiếm một vị trí thuận lợi hơn để đối phương xuất hiện.

Bất ngờ, cô nghe thấy hai giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

“Diệp Diệp!”

“Diệp Diệp, chờ đã!”

Hai người chơi cùng nhóm với Hàm Huệ cũng đang có mặt trong trường học.

Một người tên Tống Tâm Viễn, người còn lại là Phí Toàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/167.html.]

Khi còn ở trung tâm tuyển dụng, trông họ vẫn bình thường. Nhưng giờ đây, Tống Tâm Viễn đã cụt một tay, cả người bị cành cây quấn chặt như bị trói, còn Phí Toàn thì mặt mày thâm tím, gãy cả răng cửa khiến mỗi câu nói đều phì hơi qua kẽ răng, nghe rất khó chịu.

Nhìn tình trạng của họ, Bạch Thu Diệp lập tức hiểu ngay—đây chính là “tác phẩm” của Giả Nghi.

Tống Tâm Viễn ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ: “Cô vào trường làm gì vậy? Bọn tôi bị kẹt ở đây cả buổi rồi, vẫn chưa tìm ra lối ra.”

Phí Toàn như thể bị căng thẳng tột độ, ánh mắt mơ màng, giọng nói thì run rẩy: “Hàm Huệ bị một người bên phe Xanh g.i.ế.c c.h.ế.t rồi. Sau khi người đó rời đi, bọn tôi liền bị quỷ bám theo, không thể ra khỏi cổng trường nữa. Chỉ có thể đợi đến khi tan học mới rời đi được.”

Anh ta tiếp tục: “Bọn tôi từng thử gọi điện cầu cứu, nhưng ở đây chẳng có tín hiệu nào hết.”

Tống Tâm Viễn cười khổ: “Giờ thì cô cũng bị mắc kẹt như bọn tôi rồi. Ai mà biết khi nào mới tan học? Giờ đã giữa trưa rồi mà mấy đứa học sinh vẫn còn đang học. Tôi nghi ngờ trường này vốn dĩ… chẳng hề có tiết học cuối cùng.”

Bạch Thu Diệp hỏi: “Học sinh và giáo viên ở trong lớp là thật hay giả?”

“Phân nửa là NPC, còn lại là quỷ.” Tống Tâm Viễn trả lời. “Bọn tôi đã rút ra được một quy tắc: Tuyệt đối đừng bước vào lớp học vào những khoảng thời gian liên quan đến số 3. Nếu không, sẽ lạc vào lớp học toàn quỷ.”

Nghe vậy, Bạch Thu Diệp khẽ đẩy cánh cửa lớp đang hé mở. Ánh sáng trong lớp bỗng thay đổi hẳn—từ màu xám âm u trở nên sáng rõ như bình thường.

Không khí lớp học cũng trở nên sôi nổi. Giáo viên giảng bài, học sinh phía trước trả lời câu hỏi, đám phía sau thậm chí còn có đứa… ngáy ngủ.

Tống Tâm Viễn giải thích: “Sau khoảng thời gian liên quan đến số 3, học sinh và giáo viên trong lớp sẽ trở lại trạng thái bình thường.”

Nói rồi, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên căng thẳng: “Nhưng bây giờ là 12 giờ, sắp sang 13 giờ rồi. Trong khung giờ từ 13 giờ đến 14 giờ, cả trường sẽ hóa thành lãnh địa của quỷ.”

Vừa dứt lời, tiếng chuông hết tiết vang lên từ hệ thống loa. Lớp học lập tức nhốn nháo, học sinh bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tống Tâm Viễn đột ngột quay đầu nhìn về phía đài phun nước gần cổng trường, ánh mắt hoảng hốt: “Xong rồi, cá sống lại rồi!”

Bạch Thu Diệp cũng liếc qua. Khi cô bước vào, nước trong đài phun đục ngầu, cá trong bể toàn là xác c.h.ế.t nổi lềnh bềnh. Giờ đây, lũ cá lại đang bơi lội tung tăng như chưa từng chết.

“Chạy nhanh lên, phải trốn ngay!” Phí Toàn nói dồn dập. “Khi tan học sẽ xuất hiện hai trường hợp. Nếu cá sống lại, tất cả học sinh ra khỏi lớp đều là quỷ!”

Dứt lời, hai người liền kéo tay Bạch Thu Diệp chạy khỏi tòa nhà học chính, hướng thẳng về phía sân thể dục.

Trên đường chạy, Bạch Thu Diệp hỏi: “Bọn anh đang định đi đâu?”

Phí Toàn thở dốc, rít qua hàm răng sứt: “Tới phòng dụng cụ thể chất! Nó nằm ở cuối sân, cách xa dãy giảng dạy. Bọn quỷ sẽ không nghĩ tới đó.”

Nghe cũng hợp lý, nhưng Bạch Thu Diệp vẫn không yên tâm: “Chỗ đó đủ an toàn không?”

Tống Tâm Viễn quay đầu lại, trấn an: “Yên tâm đi, bọn tôi đã trốn trong đó vài lần rồi, chưa từng bị phát hiện.”

Rồi anh ta bổ sung: “À mà nhớ kỹ, đừng lấy bất cứ thứ gì từ trong tòa giảng dạy. Nếu lỡ mang theo, đám quỷ sẽ tìm được cô.”

Sau một thoáng suy nghĩ, anh hỏi thêm: “Mà cô mới vào trường, chắc chưa cầm gì theo đâu đúng không?”

“Không.” Bạch Thu Diệp lắc đầu.

Loading...