Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 180
Cập nhật lúc: 2025-06-14 09:59:48
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuyến xe rời khu Tất Phương chỉ đi được đến khu Vô Khởi hoặc khu Hắc Xỉ. Nếu muốn đến các khu an cư khác, bắt buộc phải quá cảnh tại một trong hai nơi này để đổi xe.
Lúc Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú đến trạm, số người chờ xe không đông, nhưng cũng vừa đủ để lấp kín một chuyến xe buýt.
Theo lời kể của Lý Cô Thú, độ khó các phó bản quanh mỗi khu sẽ có sự chênh lệch đáng kể. Khu Tất Phương có độ khó trung bình nằm trong khoảng 25-35. Trong khi đó, khu Vô Khởi thấp hơn nhiều, chỉ rơi vào tầm 15-25 — rõ ràng là khu dành cho những người mới, hoặc những ai có thực lực chưa cao.
Vì thế, những người có chút năng lực đều sẽ rời khỏi khu Vô Khởi sau một thời gian ngắn. Còn ai lựa chọn đến đó, phần lớn là người chơi yếu, mới gia nhập, hoặc đang cần một nơi để tạm ổn định trước khi tính chuyện thăng cấp.
Biết được điều này khiến Bạch Thu Diệp cảm thấy an tâm hơn đôi chút. Nếu có thể tìm thấy cha mẹ, cô cũng có thể tạm thời sống tại khu Vô Khởi, vừa bảo đảm an toàn, vừa có cơ hội từ từ nâng cao năng lực.
Khoảng hai mươi phút sau, xe buýt đến nơi. Bạch Thu Diệp quẹt hai vé sinh tồn, thuận lợi tìm được một chỗ gần cửa sổ. Vừa ngồi xuống, cô dựa đầu vào kính, nhắm mắt lắng nghe tiếng mưa tí tách ngoài trời. Cơn buồn ngủ len lỏi đến rất nhanh.
Trong lúc cô lơ mơ sắp thiếp đi, xe buýt đã gần kín chỗ. Tài xế vẫn chưa cho xe khởi hành, lý do là còn thiếu hai hành khách cuối cùng. Tiếng phàn nàn bắt đầu vang lên trong xe, nhưng tài xế vẫn kiên nhẫn chờ thêm.
Một lúc sau, hai người – một nam, một nữ – vội vàng bước lên xe.
Hai chỗ trống cuối cùng nằm cách chỗ Bạch Thu Diệp một lối đi nhỏ. Khi trông thấy ghế còn trống, cả hai liền nhanh chóng bước đến.
Cô gái không để ý, bị vấp phải một chiếc túi hành lý đặt giữa lối đi. Người nam lập tức đưa tay đỡ, rồi theo phản xạ kéo luôn cô gái vào lòng.
Cô gái ngượng chín mặt, đẩy anh ta ra, rồi cúi đầu đi thẳng về chỗ ngồi như thể muốn chui xuống đất trốn. Những tiếng cười trêu chọc vang lên từ những hành khách xung quanh khiến cô càng thêm xấu hổ, phải thúc bạn đi cùng nhanh chóng ngồi xuống.
Cả hai chọn ghế bên kia lối đi, sát vị trí của Bạch Thu Diệp. Cô gái chọn chỗ gần cửa sổ, vội vã quay mặt nhìn ra ngoài, cố tránh ánh mắt của mọi người.
Ngược lại, người nam có vẻ chẳng hề ngượng ngùng, thậm chí còn nở nụ cười có phần tự đắc.
Cô gái kia quả thực rất xinh, kiểu xinh mà dù đứng giữa đám đông cũng dễ trở thành tâm điểm chú ý. Bị hiểu nhầm là đang yêu nhau dường như lại khiến gã trai kia cảm thấy tự hào. Anh ta ngồi dựa lưng thoải mái, ánh mắt lướt qua những người đàn ông độc thân khác trong xe như để ngầm khoe khoang.
Cho đến khi, từ phía bên kia lối đi, Bạch Thu Diệp hơi nghiêng người, một lọn tóc trượt xuống vai, để lộ nửa khuôn mặt.
Ánh mắt người nam bất chợt dừng lại.
Anh ta thoáng sững người, sau đó dụi mắt như sợ mình nhìn nhầm.
"— Tô Vân, cái quảng cáo tuyển diễn viên phim kinh dị mà anh nói hôm qua ấy, có chắc là thật không?" Cô gái đột nhiên lên tiếng, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh ta.
Thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm về phía bên kia, cô gái cũng tò mò ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/180.html.]
Vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, cô bỗng bật thốt: "Đó chẳng phải... Bạch Thu Diệp sao?!"
Sự kinh ngạc trong giọng nói khiến nhiều người quay lại nhìn.
Cô gái hạ thấp giọng: "Không phải cô ấy c.h.ế.t rồi à? Hồi nửa năm trước?"
Bạch Thu Diệp từng là bạn học đại học của bọn họ. Nửa năm trước, đúng vào kỳ nghỉ đông vừa kết thúc, cũng là lúc App bắt đầu xuất hiện và kéo cả trường vào phó bản tân thủ.
Ngay trong đợt đầu đó, rất nhiều sinh viên đã không trở về. Quá trình thống kê số người còn sống mất tới hai tuần. Trong thời gian ấy, không ai thấy bóng dáng Bạch Thu Diệp, nên mọi người đều cho rằng cô đã c.h.ế.t từ sớm.
Chưa từng ai nghĩ, sau nửa năm, họ lại gặp lại người giống cô đến thế — ngay trên chuyến xe đi khu Vô Khởi.
Mộng Vân Thường
"Không lẽ nhìn nhầm người?" Cô gái lúng túng cười khẽ, nhưng giọng có vẻ không chắc chắn.
"Không thể nào." Tô Vân khẳng định chắc nịch. "Anh có thể cam đoan, là cô ấy."
"Hay... cô ấy có chị em song sinh?" Cô gái bám lấy khả năng mong manh cuối cùng.
Tô Vân nhíu mày, giọng hơi bực mình: "Em không biết cô ấy có chị em song sinh hay không à?"
"Nhưng nếu cô ấy còn sống, thì tại sao lúc trước tụi mình lại không tìm thấy cô ấy?" – cô gái chất vấn, giọng nghi ngờ – "Chẳng lẽ cô ấy mắc kẹt trong phó bản tân thủ suốt hai tuần, rồi khi ra thì tụi mình đã rút về khu an cư? Nghe vô lý quá."
Tô Vân cau mày: "Em nhất định phải tìm cách phủ nhận sao? Không lẽ em không hy vọng cô ấy còn sống?"
Cô gái im lặng. Tô Vân nhìn cô đầy thất vọng, từng câu từng chữ đều như d.a.o cứa: "Anh chỉ từng thích cô ấy, nhưng bây giờ người anh thích là ai, chẳng lẽ em không rõ? Tạ Lĩnh Nguyệt, anh không ngờ em lại nhỏ nhen đến mức này. Thật sự làm anh thất vọng."
Chát!
Âm thanh cái tát vang lên rõ mồn một giữa không gian yên ắng của xe. Mọi người cùng lúc quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động. Ánh mắt kinh ngạc tập trung vào gương mặt đỏ rực của Tô Vân.
Tiếng tát cũng khiến Bạch Thu Diệp đang ngủ ở hàng ghế bên kia giật mình tỉnh dậy. Cô mở mắt ra, liền thấy dấu bàn tay sưng đỏ in hằn trên má Tô Vân. Hơi bất ngờ, cô chưa kịp phản ứng gì thì Tô Vân lập tức quay đi, lúng túng tránh ánh nhìn của cô.
Ngược lại, Tạ Lĩnh Nguyệt lại chẳng mấy bận tâm. Cô ta bước lên trước một bước, mặt mày tỉnh bơ chào hỏi: "Thu Diệp, lâu rồi không gặp, cậu đi đâu mà bặt tăm vậy?"
Bạch Thu Diệp thoáng ngơ ngác. Hai người này nhìn có chút quen quen…
Thấy cô không đáp lời, Tạ Lĩnh Nguyệt tưởng cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, liền tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện, cười nói như thể rất thân thiết: "Mới có nửa năm thôi, cậu đã quên tớ rồi à? Tớ là Tạ Lĩnh Nguyệt, ở ký túc xá đối diện phòng cậu đó."