Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 182

Cập nhật lúc: 2025-06-14 10:09:19
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Vân lại tưởng cô đã bị thuyết phục, liền chủ động đề nghị:

"Cho tôi cách liên lạc đi, sau này có gì tôi còn giúp được cậu."

Bạch Thu Diệp cũng không từ chối, mở thiết bị, thêm bạn với Tô Vân trên ứng dụng.

Thấy vậy, Tạ Lĩnh Nguyệt cũng nói chen vào:

"Kết bạn với tôi nữa đi."

Bạch Thu Diệp gật đầu, không phản đối. So với Tô Vân mà cô không có ấn tượng gì mấy, Tạ Lĩnh Nguyệt — người từng sống đối diện ký túc xá — lại khiến cô cảm thấy đáng tin hơn.

Xe buýt tiếp tục chạy. Người trên xe lần lượt rơi vào trạng thái mơ màng, có người ngủ gục, có người chỉ đơn giản là nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ba người họ cũng không nói thêm gì, im lặng cùng nhau đi suốt quãng đường đến khu Vô Khởi.

Tính từ lúc rời khu Tất Phương đến khi xe dừng lại, đã mất khoảng sáu tiếng.

Bạch Thu Diệp ngủ được vài giấc ngắn rồi tỉnh, sau đó ngồi thẳng dậy, nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa kính.

Mộng Vân Thường

Khác với khu Tất Phương nằm ở ngoại ô, khu Vô Khởi lại nằm sâu trong lòng thành phố. Tuy không còn nguyên vẹn như trước, nhưng những tòa nhà siêu thị và trạm sạc vẫn còn đó, giống như bị thiên thạch rơi xuống tàn phá, rồi bất ngờ dừng lại ở trung tâm đô thị.

Xung quanh là đống đổ nát chưa được dọn sạch, đá vụn ngổn ngang khắp nơi, mặt đất lồi lõm nứt toác, lộ cả hệ thống ống nước và dây dẫn từ dưới lòng đất trồi lên.

Khi xe dừng ở bến, hành khách lần lượt xuống xe, ai nấy đều xách theo hành lý của mình.

Bạch Thu Diệp đứng yên bên lề đường, trong tay cầm một cuốn sổ tay cũ.

Đó là sổ ghi chép của mẹ cô – người thường hay quên trước quên sau – để lại. Trong sổ có ghi rất nhiều địa chỉ của người quen, người thân. Một trong số đó là cái tên Trần Văn Bân, người cô đang muốn tìm đến.

Lúc đầu, Bạch Thu Diệp vẫn còn lo lắng: nếu đến khu Vô Khởi rồi, cô phải làm cách nào để tìm được Trần Văn Bân? May mắn thay, khu Vô Khởi tuy có quy định riêng nhưng không hoàn toàn cách biệt với thành phố. Nghĩ đến khả năng Trần Văn Bân vẫn ở lại căn hộ cũ khiến cô cảm thấy an tâm hơn phần nào — ít ra, việc tìm kiếm sẽ không quá khó khăn.

Cô định ghé vào siêu thị gần đó để mua một tấm bản đồ thì bất ngờ nghe thấy tiếng Tô Vân vang lên từ phía sau:

"Thu Diệp, tôi đang có một quảng cáo tuyển người vào phó bản cấp 20. Nếu cậu đi cùng tôi qua cánh cửa ánh sáng, rất có khả năng cả hai sẽ cùng vào một phó bản." Anh ta nói, giọng mang theo sự hồ hởi: "Cậu có muốn tham gia không? Phó bản này là một trong số ít đã được xác nhận rõ cấp độ đấy."

Nhưng Bạch Thu Diệp bây giờ chỉ muốn nhanh chóng tìm được Trần Văn Bân, không mảy may quan tâm đến phó bản hay cơ hội hiếm hoi gì cả.

Tô Vân vẫn tiếp tục: "Cậu nghĩ mà xem, phó bản cấp 20 bây giờ đâu dễ kiếm. Nhiều người nhắm đến cánh cửa ánh sáng cấp này, cuối cùng lại bị đưa vào tận phó bản cấp 30. Ban đầu tôi định rủ Lĩnh Nguyệt đi cùng vì cô ấy mới cấp 24, vào phó bản cấp 20 thì vừa sức hơn."

Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp khựng lại. Một từ khóa lọt vào tai cô: “ổn định.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/182.html.]

"Các cậu định khi nào vào?" Cô hỏi.

Tô Vân đáp: "Chắc khoảng hai ngày nữa. Tôi phải giúp Lĩnh Nguyệt thu xếp chỗ ở trước đã. Mà này, cậu tính ở đâu? Hay là… ở chung với tôi?"

Chưa dứt lời, Tạ Lĩnh Nguyệt từ phía sau bước tới, giọng đầy châm chọc: "Tô Vân, anh đúng là không biết xấu hổ. Ai cho anh cái ảo tưởng là tôi sẽ ở chung với anh vậy?"

Tô Vân có vẻ ngượng, lắp bắp phản bác: "Chẳng phải chúng ta đã bàn rồi khi còn trên xe sao?"

Bạch Thu Diệp thấy không khí giữa hai người ngày càng căng thẳng, lập tức xen vào: "Hai người cứ bàn tiếp, tôi có việc phải đi trước. Sau này liên lạc lại nhé."

Dứt lời, cô lập tức quay đi, không muốn bị cuốn vào mớ hỗn độn đó. Thế nhưng, cô chỉ mới đi được một đoạn thì lại nghe thấy tiếng "chát!" vang lên phía sau, rõ ràng là một cái tát khá mạnh.

Bạch Thu Diệp ngừng lại một giây, nhưng rồi lắc đầu, cố gắng kìm nén sự tò mò mà không ngoảnh lại nhìn.

Cô đến siêu thị, mua một tấm bản đồ rồi men theo địa chỉ mẹ từng nhắn để tìm đến khu chung cư nơi Trần Văn Bân sống.

Đứng dưới toà nhà, cô do dự gần hai mươi phút mới dám bước vào. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu leo lên lầu.

Các chung cư ở khu Vô Khởi đều đã bị cắt điện, thang máy không hoạt động. Người sống ở tầng cao thường chọn chuyển xuống tầng dưới, dọn tạm vào những căn trống. Chỉ những căn hộ có dán ký hiệu ngoài cửa mới cho thấy còn người sinh sống.

Lúc leo đến tầng sáu, nơi căn hộ 606 nằm, trái tim Bạch Thu Diệp đập nhanh bất thường.

"606... đây rồi!" Cô mừng thầm khi thấy trên cửa vẫn còn dán tấm ký hiệu cũ, chứng tỏ vẫn có người ở. Cô giơ tay gõ cửa, phát hiện bàn tay mình đang run nhẹ.

"Chú Trần, chú có ở nhà không?"

Bên trong có tiếng bước chân, rồi khe mắt mèo mở ra. Một lát sau, cánh cửa bật mở.

Người đàn ông trung niên hiện ra sau cánh cửa — dáng người vững chãi, khuôn mặt mang nét từng trải. Khi nhìn thấy cô, mắt ông ta sáng lên đầy kinh ngạc và vui mừng.

"Thu Diệp?! Là cháu thật à?"

"Vâng, là cháu đây, chú Trần." Bạch Thu Diệp mỉm cười: "May mà chú chưa dọn đi nơi khác, nếu không cháu cũng chẳng biết phải tìm chú ở đâu."

"Cái con bé này!" Trần Văn Bân bật cười rồi vội vàng nghiêng người nhường đường: "Vào đi, không cần thay giày đâu. Giờ chẳng ai còn bận tâm chuyện đó nữa."

Bạch Thu Diệp gật đầu, bước vào, kín đáo nhìn quanh phòng.

Trên ghế sofa chất đầy quần áo — rõ ràng chỉ là đồ của một người, chứng tỏ ông sống một mình. Cô nhớ Trần Văn Bân đã ly hôn từ lâu, có một cô con gái, nhưng hai cha con cũng không thân thiết mấy. Hồi nhỏ, cô từng chơi với con gái ông vài năm ở khu Kim Ưng Loan, sau đó thì mất liên lạc.

Trần Văn Bân mang ra một cốc nước, đặt lên bàn: "Thu Diệp, dạo này cháu đi đâu thế? Bố mẹ cháu tìm cháu khắp nơi đấy."

Loading...