Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 190
Cập nhật lúc: 2025-06-14 16:14:57
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ông không biết tên thật của NPC đó sao?"
"Không." Trần Văn Bân lắc đầu. "Hắn ta rất thần bí, tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy mặt hắn."
"Giờ tôi đã kể hết rồi," ông ta ngẩng đầu lên, nhìn cô đầy khẩn cầu. "Giờ có thể cho tôi ăn được chưa?"
Bạch Thu Diệp không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt ổ bánh mì lên bàn, rồi đẩy về phía ông ta.
Trần Văn Bân cúi gập người xuống, vồ lấy ổ bánh mì, dùng lưỡi quấn chặt rồi nhét thẳng vào miệng, nhai một cách điên cuồng như thể đó là lần cuối được ăn. Chỉ trong chốc lát, ổ bánh mì đã sạch trơn. Nhưng ngay sau khi ăn xong, biểu cảm trên gương mặt ông ta thay đổi rõ rệt – ánh mắt trở nên sâu hoắm và nguy hiểm.
Không ai chú ý rằng, trong lúc đó, các ngón tay của ông ta đang âm thầm biến đổi. Đầu ngón tay nứt ra, lộ ra những đốt xương dài và nhọn hoắt, giống như móng vuốt đang ẩn mình sau lưng.
Bạch Thu Diệp không phát hiện điều gì khác thường, cô đang tập trung vào thứ khác. Đột nhiên, cô hỏi:
“Nếu ông không được ăn tiếp thì sẽ ra sao?”
Câu hỏi khiến Trần Văn Bân khựng lại. Ánh mắt lộ rõ sự cảnh giác: “Cô còn muốn làm gì? Tôi đã kể hết rồi cơ mà!”
Không đáp, Bạch Thu Diệp đứng dậy, đi tới góc phòng lôi ra một chiếc thang xếp. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Trần Văn Bân, cô dựng thang ngay giữa phòng, trèo lên, với tay lên trần nhà, mở lớp đèn chùm và lấy xuống một mảnh giấy cũ kỹ phủ đầy bụi.
Trần Văn Bân trố mắt: “Cái gì vậy? Sao tôi chưa từng thấy?”
“Ngày nhỏ mẹ tôi rất thích chơi trò giải đố với tôi. Chúng tôi hay giấu manh mối quanh nhà,” Bạch Thu Diệp kể, giọng như đang hồi tưởng: “Tôi thường tìm được hết, nhưng có một lần mẹ tôi thắng. Bà ấy không bao giờ nói đã giấu manh mối ở đâu... giờ thì tôi biết rồi.”
Cô mở mảnh giấy ra, đọc to:
“Trần Văn Bân đã không còn nhân tính. Ông ta g.i.ế.c hàng xóm, ép bố mẹ con vào phó bản. Hãy cẩn thận!!!”
Bạch Thu Diệp lật mặt sau tờ giấy, đưa cho ông ta xem. Giọng cô lạnh lẽo: “Đây là hình phạt tôi thay mặt bố mẹ dành cho ông.”
Trần Văn Bân bắt đầu giãy giụa. Cơ thể ông ta dần méo mó vì cơn tức giận và đau đớn. Gương mặt vốn vừa hồng hào trở lại sau khi ăn giờ đây tái nhợt, các mạch m.á.u hiện rõ trên làn da nhợt nhạt. Cả người ông ta giống như đang biến dạng.
Bạch Thu Diệp kéo ghế, ngồi đối diện, mắt không rời khỏi ông ta – ánh mắt quan sát, không chút cảm xúc.
Dưới tác động của đói khát và cảm xúc cực đoan, Trần Văn Bân bắt đầu mất kiểm soát, lại một lần nữa trở về trạng thái điên cuồng như đêm qua. Ông ta chỉ còn là một sinh vật hành động bằng bản năng.
Mộng Vân Thường
Các lớp dây trói bắt đầu bị kéo giãn, từng sợi một đứt tung. Đến khi hai vòng dây cuối cùng bị phá vỡ, Trần Văn Bân đã có thể nhúc nhích tứ chi. Ông ta gào lên, liên tục lao về phía cô.
Nhưng Bạch Thu Diệp không hề né tránh, cô vẫn ngồi đó, điềm tĩnh như đang chờ đợi.
Trần Văn Bân sau vài lần lao vào khoảng không thì đuối sức. Đôi mắt ông ta bắt đầu lấy lại tiêu cự, và cuối cùng, lý trí cũng trở lại. Nhưng hình hài thì không – ông ta trông không khác gì một con quỷ thoát ra từ phó bản.
“Tôi... tôi biết tôi sai rồi...” Trần Văn Bân thều thào, giọng khản đặc: “Tôi không định biện minh, nhưng nếu cô thực sự định vào phó bản đó... thì phải biết một điều. Phó bản ấy có thể khiến người ta phát điên. Nó ăn sâu vào tâm trí, khuếch đại nỗi sợ, nỗi đau, ham muốn... Nó sẽ nuốt chửng cả ý chí của cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/190.html.]
Ông ta rướn người, nước mắt màu đen bắt đầu lăn dài: “Ban đầu... tôi chỉ muốn cứu Đồng Đồng... tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này...”
Bạch Thu Diệp nhìn ông ta, giọng đều đều: “Nếu tôi gặp được Đồng Đồng, tôi sẽ kể lại hết mọi chuyện ông đã làm.”
Trần Văn Bân run rẩy, nước mắt giàn giụa: “Ảnh của con bé... ở sau đầu giường trong phòng tôi... Làm ơn... nói với nó rằng... bố xin lỗi...”
Nói xong, ông ta gục đầu xuống, hoàn toàn bất động.
Bạch Thu Diệp không lập tức rời đi. Cô vẫn ngồi đó cho tới nửa đêm, ánh mắt không rời khỏi cơ thể của Trần Văn Bân.
Dưới ánh đèn mờ, cơ thể ông ta bắt đầu thay đổi lần nữa – những sợi lông đen mọc đầy trên mặt, khớp tay phình to, lộ ra móng vuốt bằng xương. Đột nhiên, ông ta lại cử động.
Lần này dữ dội hơn cả ban nãy. Tường sau lưng ông ta bị cào thành từng vệt dài, vôi vữa văng tứ tung.
Bạch Thu Diệp nhìn những vết cào, rút thiết bị ra và gửi tin nhắn cho Lãnh Ngọc Long:
[Bạch Thu Diệp: Nếu gặp dị chủng, g.i.ế.c thế nào thì triệt để nhất?]
Chỉ vài giây sau, dù đã gần 3 giờ sáng, bên kia đã trả lời:
[Lãnh Ngọc Long: Đánh vào đầu, hoặc đốt sạch.]
[Bạch Thu Diệp: Cảm ơn, tôi hiểu rồi.]
[Lãnh Ngọc Long: Cô gặp dị chủng à??]
[Bạch Thu Diệp: Phòng ngừa trước thôi.]
[Lãnh Ngọc Long: Haha, cô cẩn thận thật đấy.]
Kết thúc cuộc trò chuyện, Bạch Thu Diệp tắt thiết bị liên lạc, lặng lẽ bước vào bếp lấy con dao.
Cô không nói cho Lãnh Ngọc Long biết sự thật. Không phải vì không tin anh, mà bởi vì cô không rõ lập trường của Cục Điều Tra Dị Tình đối với những “dị chủng” từng đặt chân vào phó bản tầng trong. Những người như Trần Văn Bân – nửa người nửa quỷ – hoàn toàn có thể là hệ quả từ nơi đó. Và nếu cha mẹ cô cũng đã vào trong, cũng từng tiếp xúc với NPC kia, thì biết đâu họ… cũng đã không còn là người hoàn toàn nữa.
Chuyện đó, tuyệt đối không thể để Cục Điều Tra biết được.
Nhưng cô không vội đi tìm họ ngay. Muốn vào tầng trong, trước hết phải sống sót được cái đã. Cô quyết định sẽ chờ thêm một thời gian, tích góp đủ vé sinh tồn để lên thẳng cấp 36 rồi mới tiến vào. Ít nhất thì với năng lực ở mức đó, cô sẽ không c.h.ế.t lãng xẹt như một kẻ không biết lượng sức.
Sáng hôm sau, Bạch Thu Diệp kéo một chiếc vali rời khỏi căn hộ. Cô quay lại căn nhà của Trần Văn Bân. Trong phòng ngủ, cô dời nhẹ chiếc giường sang một bên, bất ngờ nghe thấy tiếng “pạch” khẽ vang lên. Một tấm ảnh từ khe hở phía sau rơi xuống, trượt thẳng tới chân cô.
Cô cúi người nhặt lên, vừa lật ảnh lại thì tim khựng lại trong một nhịp.
Tấm ảnh là hình chụp Trần Tú Đồng – chính là người phát bài trong phó bản trước cô từng trải qua.