Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 193
Cập nhật lúc: 2025-06-14 16:26:48
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Thu Diệp suy nghĩ một lát rồi trả lời:
"Tôi có một điều kiện. Cậu xem có đồng ý không."
"Cậu nói đi."
"Coi như đây là lần cuối cùng cậu thử Tô Vân. Tôi và cậu cùng vào phó bản, nếu anh ta thực sự như cậu nói – hai mặt, bắt cá hai tay – thì cậu dứt hẳn với anh ta."
"Nhưng nếu anh ta không như vậy, không có ý định lén lút sau lưng cậu, thì cậu cũng nên cho cả hai một lời kết chính thức."
Tạ Lĩnh Nguyệt im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, giọng cô vang lên qua thiết bị:
"Biết ngay là cậu sẽ nhận lời mà. Cậu vẫn giống như trước, Thu Diệp à."
Bạch Thu Diệp hơi giật mình: "Trước đây tôi từng giúp cậu sao?"
Tạ Lĩnh Nguyệt bật cười, nhẹ nhàng nhắc lại:
"Còn nhớ hồi ở ký túc xá không? Hôm đó cậu thay cô quản lý kiểm tra phòng, phát hiện tụi tôi lén nấu cháo bằng nồi cơm điện. Cậu bắt rút điện, xách luôn cái nồi đi – cháo hải sản lúc đó đang sôi ngon lành…"
Ký ức bất chợt ùa về khiến Bạch Thu Diệp thấy hơi ngượng:
"Ôi trời... chuyện nhỏ vậy mà cậu còn nhớ à?"
"Nhớ chứ. Vì hôm đó là lần đầu tôi biết – cậu đúng là kiểu người đã nói là làm. Nên lần này, tôi tin cậu."
Sau một nhịp im lặng, Tạ Lĩnh Nguyệt chốt lại:
"Tôi đồng ý với đề nghị của cậu. Nếu Tô Vân thực sự không thay đổi, tôi sẽ trả đủ số vé sinh tồn đã hứa."
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp thở phào, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Ngày hôm sau, cô nhận được một tin nhắn từ Tô Vân.
Tô Vân vui vẻ như trẻ con được quà, hí hửng báo tin cho Bạch Thu Diệp: “Tạ Lĩnh Nguyệt đồng ý rồi! Ba chúng ta sẽ cùng vào phó bản.”
Nhìn điệu bộ phấn khích của anh ta, Bạch Thu Diệp chỉ thầm nghĩ: Chuyến này có khi 20 vé sinh tồn sẽ rơi vào tay mình cũng nên.
Tới thời gian hẹn, cô thu dọn hành trang, tới cổng ánh sáng của khu Vô Khởi. Tô Vân đã đứng sẵn ở đó, hăng hái vẫy tay gọi cô, gương mặt tươi rói như thể sắp đi dạo công viên chứ không phải tham gia trò chơi sinh tử. Đứng cạnh anh ta là Tạ Lĩnh Nguyệt, lạnh nhạt liếc qua cảnh tượng kia rồi cười khẩy, chẳng buồn lên tiếng.
Vừa thấy cô bước lại gần, Tô Vân lập tức đề xuất: “Lát nữa lúc vào cổng, nhất định phải nắm tay nhau! Như vậy khả năng vào cùng một phó bản sẽ cao hơn!”
Nói rồi, anh ta nhìn cô đầy mong đợi, rõ ràng đang trông chờ một cái gật đầu đồng ý.
Nhưng còn chưa kịp thấy cô phản ứng gì, tay của Bạch Thu Diệp đã bị Tạ Lĩnh Nguyệt nắm lấy trước. Không chỉ vậy, tay còn lại của cô ta chẳng khách sáo túm luôn cổ áo Tô Vân, lôi anh ta về phía cổng: “Đi nhanh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/193.html.]
Tô Vân: “…”
Không còn lựa chọn, anh ta đành miễn cưỡng lấy tấm quảng cáo ra, bước qua cổng ánh sáng trước. Bạch Thu Diệp và Tạ Lĩnh Nguyệt theo sát sau, cùng tiến vào phó bản.
Cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi. Trước mặt họ là một phim trường cổ điển, phần lớn là các tòa nhà kiểu Tây, xung quanh là những con hẻm nhỏ và những lối đi hẹp hun hút. Một NPC đeo thẻ nhân viên đang cầm loa gọi lớn: “Tất cả diễn viên thử vai phim kinh dị, mời tập hợp!”
Mộng Vân Thường
Không lâu sau, một số NPC khác cũng lục tục xuất hiện. Trong khi đó, một người chơi thật sự – có hiển thị cấp bậc trên đầu – vội vã chạy tới phía họ. Đó là một người đàn ông có gương mặt như búp bê, nụ cười rạng rỡ, vừa xuất hiện đã mang theo khí chất thân thiện.
Tô Vân liếc nhìn chiều cao của người đàn ông, cười tự mãn: “Chào anh.”
Tạ Lĩnh Nguyệt liếc xéo một cái rồi nhếch môi: “Chào anh, sau này mong anh giúp đỡ nhiều.”
Bạch Thu Diệp cũng chào vài câu theo phép lịch sự.
Người chơi mới tên là Hạ Tử Trạc, nói chuyện hoạt bát, có khiếu hài hước mà không gây phản cảm. Anh ta vừa đi vừa trò chuyện không ngừng, dẫn họ theo NPC tiến về một studio.
NPC quay đầu nói: “Mọi người đợi ở đây một chút. Khi tất cả các diễn viên tập hợp đủ, chúng tôi sẽ bắt đầu chọn vai.”
Rồi anh ta bổ sung: “Đạo diễn của đoàn phim này không chọn vai dựa vào tiếng tăm. Ông ấy cực kỳ coi trọng khả năng diễn xuất. Nếu muốn giành vai chính, mọi người phải thể hiện thật tốt.”
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp hỏi: “Vậy vai chính cũng được chọn ngay tại chỗ sao?”
“Dĩ nhiên,” NPC gật đầu, “chỉ cần diễn tốt, vai chính sẽ là của các bạn.”
Hạ Tử Trạc kêu lên: “Trời ơi, còn phải diễn thật hả? Chúng ta có phải diễn viên chuyên nghiệp đâu! Trò chơi này nếu định lấy mạng thì cứ nói thẳng, cần gì vòng vo thế này!”
Một lát sau, từ cổng lại có thêm bốn người nữa bước vào. Bạch Thu Diệp đảo mắt nhìn qua, bất giác khựng lại khi nhận ra một gương mặt quen thuộc — là Tằng Nhàn Tình.
Bà ấy có con gái nhỏ, xưa nay hiếm khi rời khỏi khu Tất Phương. Gặp được bà trong một phó bản cấp 20 thế này đúng là quá bất ngờ. Có thể nói là duyên phận.
Vì lần này không đeo mặt nạ nên Tằng Nhàn Tình không nhận ra cô từng đồng hành trong phó bản trước. Tuy nhiên, ánh mắt của bà vẫn dừng lại trên gương mặt cô lâu hơn vài giây.
Rồi như sực nhớ ra điều gì, Tằng Nhàn Tình bất ngờ nở nụ cười ấm áp, nhanh chân bước tới: “Là cô sao, cô bé? Còn nhớ tôi không? Hôm đó ở cửa siêu thị, cô đã mua bánh mì cho con gái tôi.”
Bạch Thu Diệp ngẩn người một chút rồi khẽ gật đầu: “Tôi nhớ. Lỵ Lỵ dạo này vẫn ổn chứ?”
Tằng Nhàn Tình dịu dàng đáp: “Rất ổn… rất ổn…” Trong ánh mắt bà ấy thoáng hiện một tia buồn, có lẽ là vì chuyện chồng con chia cắt, khiến đứa bé chịu tổn thương tâm lý.
Bạch Thu Diệp không hỏi thêm, chỉ im lặng chia sẻ bằng sự hiện diện của mình.
Tô Vân đứng bên cạnh nghe hết, không kìm được mà chen vào một câu: “Bạch Thu Diệp à, đúng là đẹp người đẹp nết.”
Ánh mắt của Tằng Nhàn Tình dừng lại trên người Tô Vân, khẽ hỏi: "Hai người đi cùng nhau à?"
Bạch Thu Diệp âm thầm nguyền rủa trong đầu. Đúng là đồng đội heo, tự động để lộ mối quan hệ.