Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 199

Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:52:50
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tằng Nhàn Tình bước ra, tóc rối tung, toàn thân khẽ run lên. Không ai biết rốt cuộc bà ta đã trải qua chuyện gì trong đó.

Ngay sau khi bà ra khỏi phòng, đạo diễn Vương không cho ai thêm thời gian suy nghĩ, chỉ tay về phía người tiếp theo.

Là Đàm Mộng Anh.

Cô ta sải bước về phía cánh cửa, mỗi bước đi đều khiến người khác phải nhìn theo. Tô Vân lặng lẽ dõi mắt theo bóng cô ta, ánh nhìn chứa đầy tiếc nuối và không nỡ.

Dù ban đầu mọi người từng ngạc nhiên trước thân phận ngôi sao của Đàm Mộng Anh, nhưng giờ đây, trong một phó bản sinh tồn, danh tiếng chẳng còn ý nghĩa gì.

Không một ai tỏ ra thương xót. Trái lại, họ còn mong cô ta đi thử vai sớm hơn, để qua đó nắm bắt thêm thông tin.

Dù đạo diễn Vương cấm tiết lộ tình tiết bên trong, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của người đi ra cũng có thể đoán được vài phần.

Trước đó, một NPC thử vai nữ phụ đã bị cắt cụt cả hai tay. Không ai biết lần này Đàm Mộng Anh sẽ phải đối mặt với điều gì.

Lần chờ đợi này kéo dài hơn hẳn những lần trước.

Phải đến mười phút sau, tiếng gõ cửa mới vang lên—dồn dập và hỗn loạn, mang theo sự hoảng loạn rõ rệt.

Đạo diễn Vương im lặng vài giây, rồi ra hiệu cho Tiểu Trương đi mở cửa.

Khi cánh cửa bật mở, Đàm Mộng Anh gần như ngã nhào ra ngoài.

Mọi người lập tức nhận ra: hai ngón tay của cô ta đã bị chặt đứt. Máu vẫn không ngừng chảy.

“Sao lại bị cắt ngón tay?” Tạ Lĩnh Nguyệt cau mày: “Trong kịch bản đâu có đoạn nào như thế?”

Bạch Thu Diệp cũng thấy chuyện này cực kỳ bất thường.

Dù đúng là trong kịch bản không hề có tình tiết như vậy, nhưng nhìn vào trạng thái của NPC thứ hai và vết thương của Đàm Mộng Anh, có thể đoán ra quá trình thử vai đang ẩn giấu một loại nguy hiểm cố định liên quan đến đôi tay.

Tô Vân lập tức lao lên, đỡ Đàm Mộng Anh bằng cả hai tay, dìu cô ta trở về.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, giơ tay lên không ngừng than đau: “Ngón tay tôi… đau quá… đau c.h.ế.t mất…”

Cảnh tượng hoa dung thất sắc ấy khiến không ít người chơi phải quay đầu đi, không nỡ nhìn tiếp.

Ngay lúc đó, đạo diễn Vương không để ai kịp nói gì thêm. Ông ta thẳng tay chỉ vào Bạch Thu Diệp: “Người tiếp theo, cô vào.”

Tim Bạch Thu Diệp thắt lại, ánh mắt cô vô thức nhìn sang Đàm Mộng Anh.

Mộng Vân Thường

Ngón tay của Đàm Mộng Anh đã được Tô Vân dùng vải quấn lại, m.á.u đã ngừng chảy, nhưng gương mặt cô ta vẫn trắng bệch như tờ giấy, đau đến mức không còn chút sức sống, trông như sắp lả đi đến nơi.

Bạch Thu Diệp không khỏi sốt ruột. Cô hít một hơi, tiến về phía cánh cửa đen. Mở cửa ra, cảnh tượng bên trong khiến dạ dày cô cuộn lên một cái.

Vết m.á.u loang lổ vẫn còn in trên nền sàn chưa kịp lau sạch. Trên chiếc đinh rỉ sét gắn bên mép cầu thang, vẫn còn dính lại vệt xám đặc quánh – dấu tích rõ ràng của vết thương trí mạng từ NPC đầu tiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/199.html.]

Trước mắt cô là cầu thang gỗ dẫn lên trên, nhìn thoáng qua có thể thấy nó chia thành ba tầng. Dọc theo tường bên cạnh cầu thang là những tờ giấy A4 được dán chi chít, ghi chú thứ tự và nội dung thử vai tương ứng cho từng vai diễn.

Cô nhìn kỹ, rồi tìm thấy một tờ trong số đó ghi: "Cảnh thử vai nữ phụ – tầng hai."

Bạch Thu Diệp đứng dưới chân cầu thang, lặng lẽ lấy ra vài lá bùa bình an từ trong túi đựng vật phẩm cá nhân, dán lần lượt lên người. Sau đó cô mới chậm rãi bước lên, né cẩn thận chiếc đinh đáng nguyền rủa kia.

Cọt kẹt... cọt kẹt...

Tiếng gỗ cũ vang lên theo từng bước chân.

Lên đến tầng hai, cô nhìn quanh, nơi này được bài trí theo phong cách cổ, gợi cảm giác cũ kỹ, tịch mịch đến lạnh người. Một hành lang dài hiện ra trước mắt. Hai bên là các cầu thang nhỏ dẫn xuống tầng dưới. Trên hành lang xếp đều các cánh cửa phòng, cuối dãy là hai nhà vệ sinh công cộng và hai phòng tắm dùng chung.

Trên cánh cửa của một trong những căn phòng có dán một mảnh giấy:

"Phòng thử vai nữ phụ – mời vào."

Bạch Thu Diệp đứng yên trước cửa, kiểm tra lại một lượt các lá bùa trên người rồi mới đưa tay đẩy cửa bước vào.

Vừa đặt chân vào trong, cô lập tức cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo, như thể có ai đó đang âm thầm quan sát từ một nơi không xác định. Nhưng đảo mắt nhìn quanh, căn phòng bài trí khá đơn giản, mọi thứ đều rõ ràng, không hề có góc khuất nào đủ để một người ẩn thân.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, làm theo hướng dẫn ghi trong kịch bản, đi về phía vị trí thử vai.

Nội dung cảnh diễn dành cho nữ phụ như sau:

Một cô giáo trẻ từ nông thôn vừa chuyển đến thành phố, sau bao vất vả mới tìm được một căn phòng trọ giá rẻ gần nơi làm việc. Dần dần, cô bắt đầu quen với môi trường sống mới.

Cho đến một đêm, cô thức giấc giữa khuya với cảm giác ngứa ngáy khắp da đầu.

Cô ngồi dậy, bước tới ngồi trước gương kiểm tra. Khi đưa tay luồn qua mái tóc, từng mảng tóc lớn rụng xuống.

Hoảng loạn, cô ghé sát vào gương. Trong gương phản chiếu những con côn trùng li ti đang bò qua da đầu cô.

Cảm giác ngứa lan khắp đầu khiến cô đau đớn đến phát khóc.

Nhưng sau một lúc chịu đựng, tất cả đột nhiên biến mất.

Cô vẫn là chính mình trong gương, không còn sâu bọ, không còn tóc rụng.

Mọi thứ trống rỗng như chưa từng có gì xảy ra.

So với các cảnh thử vai khác, phân đoạn dành cho nữ phụ có vẻ an toàn hơn – không vũ khí, không có đạo cụ sắc nhọn, thậm chí cũng không đề cập đến chuyện va chạm hay té ngã.

Vậy mà, một người thì gãy tay, một người mất ngón, rốt cuộc họ đã chạm vào thứ gì?

Bạch Thu Diệp ngồi xuống mép giường, đưa mắt nhìn chiếc tủ đầu giường bên cạnh.

Trên đó có đặt một túi nhang. Bên dưới túi nhang là một mảnh giấy ghi chú viết tay:

"Sau khi chuẩn bị xong, đốt một nén nhang. Dù nhang cháy hay tắt, cảnh thử vai vẫn phải bắt đầu ngay lập tức."

Loading...