Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 203
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:14:52
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy cô có vẻ thành khẩn, đạo diễn Vương cũng không nói gì thêm, chỉ quay người rời đi cùng nhóm nhân viên hậu trường. Dù vậy, ông ta vẫn không yên tâm, cứ quay lại nhìn cô suốt dọc hành lang, như sợ cô lại gây chuyện.
Trên tầng một, không khí đang căng như dây đàn. Mọi người đều nhìn thấy đạo diễn Vương mặt mày hằm hằm bước ra từ cánh cửa đen, sau lưng là một hàng dài nhân viên hậu trường mặt cắt không còn giọt máu. Nhưng lạ thay, Bạch Thu Diệp vẫn không xuất hiện.
Ai nấy nhìn nhau, không ai dám mở miệng trước. Dù tò mò muốn biết cô có còn sống hay không, nhưng chẳng ai dám chọc giận đạo diễn lúc này.
“Cô ấy còn chưa xuống? Chẳng lẽ… tiêu thật rồi à?” Tô Vân thấp giọng hỏi Tạ Lĩnh Nguyệt.
“Liên quan gì đến anh?” Tạ Lĩnh Nguyệt trừng mắt.
Tô Vân hừ một tiếng, chẳng buồn đôi co, quay lại đứng bên cạnh Đàm Mộng Anh, ra vẻ ân cần hỏi han.
“Tôi chỉ mong không có chuyện gì xảy ra với Thu Diệp,” Tằng Nhàn Tình lo lắng: “Cô ấy là người tốt.”
“Người tốt cũng chưa chắc sống lâu,” Tạ Lĩnh Nguyệt bật cười, giọng châm chọc: “Bà nghĩ đám chủ thuê sẽ động lòng trắc ẩn vì chúng ta sao?”
“…Ừm, cũng đúng.”
“Cho nên tôi đoán, khả năng lớn là cậu ấy lại làm gì đó khiến đạo diễn phát cáu.” Tạ Lĩnh Nguyệt nói tiếp, khoanh tay lại: “Tôi với cậu ấy học cùng đại học. Thành thật mà nói, có đôi lúc tôi chỉ muốn g.i.ế.c cậu ấy cho xong.”
Mộng Vân Thường
Nghe vậy, Tằng Nhàn Tình rùng mình. Cô bắt đầu nghi ngờ liệu ngôi trường mà hai người kia từng học có phải là lò đào tạo sát thủ trá hình không.
Trong livestream, các bình luận cũng bắt đầu nổ ra:
[Đây là “nữ thần Tử Thành” mà mọi người tâng bốc đó hả? Đến cả NPC phụ cũng không bằng.]
[NPC chỉ bị mất tay, Mộng Anh chỉ đứt ngón tay, còn Diệp Diệp thì mất cả mạng. Đỉnh thật.]
[Tôi tin luôn, cô ta đúng là cấp 1.]
[Cười xỉu.]
Mạc Kiệt ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc lại khi đọc những dòng bình luận đó. Người hiểu Bạch Thu Diệp nhất ở đây, có lẽ chỉ có anh ta. Anh ta biết rõ cô không thể dễ dàng c.h.ế.t trong buổi thử vai như thế. Nhưng đọc những lời châm chọc kia, anh ta vẫn thấy bực bội thay cô.
Lúc này trong phó bản, đạo diễn Vương quay trở lại bàn điều khiển giám sát, ngồi xuống rồi bất ngờ lên tiếng: “Người tiếp theo thử vai, đổi vai khác đi.”
Cả nhóm nhìn nhau đầy khó hiểu. Ai cũng biết họ đều chọn vai nữ phụ từ trước, sao bây giờ lại đổi?
“Phòng thử vai tầng trên bị phá hỏng rồi,” đạo diễn Vương bực bội nói tiếp, “Đạo cụ cũng nát bét, không quay tiếp được.”
“Vậy… còn Bạch Thu Diệp thì sao ạ?” Tạ Lĩnh Nguyệt dè dặt hỏi.
“Cô ta?” đạo diễn Vương hừ lạnh, “Cô ta đang ở trên đó dọn dẹp đống hỗn độn mà chính cô ta gây ra đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/203.html.]
Nói xong, ông ta tức giận ném cả kịch bản lên bàn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Có muốn quay tiếp không thì bảo?!”
Không ai dám hé miệng. Nhưng trong lòng tất cả đều không khỏi kinh ngạc.
Một buổi thử vai thôi mà có thể phá tan nát cả căn phòng đến mức phải dừng quay? Bạch Thu Diệp rốt cuộc đã làm cái gì trong đó?
Những người chưa đến lượt thử vai, nghe đến đây thì bắt đầu thấy lạnh sống lưng. Họ vốn đã lo lắng vì phải vừa đóng phim vừa đối mặt với nguy hiểm rình rập, làm gì còn thời gian và tâm trí đi phá hoại cơ chứ.
Người chưa từng trải qua quá trình thử vai chắc khó mà tưởng tượng được sẽ phải đối mặt với những chuyện gì. Nhưng chỉ cần nhìn cảnh Tô Vân cùng hai NPC bị dồn ép đến mức suýt phát khóc cũng đủ hiểu: thử vai không hề là trò đùa.
Ấy vậy mà, Bạch Thu Diệp lại như biến cả quá trình đó thành một... màn hài kịch.
Dựa vào lời đạo diễn Vương nói khi nãy, việc cô còn đang dọn dẹp trên tầng chứng tỏ cô vẫn sống nhăn răng – không chết, không mất tích, cũng không bị kéo xuống địa ngục nào cả. Điều này khiến người ta có cảm giác: cô là kiểu người suốt ngày rình rập tìm chỗ chết, nhưng cuối cùng lại là người sống dai nhất, lách qua mọi hiểm nguy, ung dung tồn tại.
Trong phòng livestream, khán giả dường như cũng bị sự mâu thuẫn này làm cho nghẹn lời.
Ai cũng thấy rõ đạo diễn Vương đang giận sôi gan vì cái phòng thử vai bị phá tanh bành. Mà khiến chủ thuê – tức đạo diễn Vương – tức đến mức ngất xỉu, thì bất kể lý do là gì, người gây ra chuyện đó chắc chắn không phải người tầm thường.
Hai phe tranh cãi rôm rả trước đó giờ bỗng chốc im bặt. Không ai nói gì nữa. Mọi lời chỉ trích dừng lại, nhường chỗ cho một làn sóng nghi ngờ mới nổi lên.
【Cô ta phá hỏng phòng thử vai… chẳng lẽ là để người khác không được thử vai nữa?】
【Thủ đoạn này... tâm cơ thật sự quá sâu.】
【Mới đầu tôi còn nghĩ cô ta vô tội, giờ thấy hơi rợn người rồi đấy.】
Giữa lúc cả mạng đang sôi lên vì nghi ngờ, "người có tâm cơ đáng sợ" – Bạch Thu Diệp – lại đang cặm cụi quét đống kính vỡ, gương bể, bàn ghế gãy, chăn gối rách nát vào một góc phòng.
Cô đã dọn dẹp được khoảng mười phút. Nhìn lại, căn phòng tàn tạ giờ ít nhất cũng có chút trật tự. Mặc dù vẫn chưa sạch sẽ hẳn, nhưng cảm giác bừa bộn đã giảm đi kha khá.
Ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Là mấy diễn viên khác đang tới lượt thử vai.
Bạch Thu Diệp thực sự rất muốn ló đầu ra hóng xem thử bọn họ khổ sở đến mức nào, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo "nghiến răng nghiến lợi" của đạo diễn Vương ban nãy, cô đành ngoan ngoãn cầm chổi tiếp tục công việc.
Chưa được bao lâu, từ xa vang lên tiếng hét thảm thiết. Cô nghe giọng có vẻ là của Hạ Tử Trạc.
Bạch Thu Diệp thở dài trong lòng, âm thầm thắp một nén nhang tưởng niệm cho cậu ta, rồi tiếp tục dựng lại giá treo đồ đã gãy, thay những quả bóng khí bị vỡ bằng đồ mới tinh.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, cũng đã trôi qua thêm hai mươi phút.
Lúc này, từ hành lang bên ngoài vang lên tiếng hét chói tai, nghe qua là biết của Tạ Lĩnh Nguyệt.