Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 207

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:47:12
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đi vòng lên phía trước, cô thấy một cánh cổng lớn, cũ kỹ phủ đầy rêu. Không khí quanh đây có mùi ẩm mốc và gỗ mục thoang thoảng, như thể nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.

“Diễn viên Bạch.” Nhân viên trường quay gọi cô lại, đưa cho một nén nhang: “Trước khi quay, mời cô thắp nhang.”

Bạch Thu Diệp hơi ngạc nhiên, nhận lấy nén nhang. Nhân viên bên cạnh cũng tự đốt một nén khác, nghiêm túc chắp tay vái trước cửa nhà, sau đó quay người cúi lạy thêm bốn hướng.

Cảnh tượng này, cô từng thấy lúc thử vai trước đó – khi ấy cô cũng đã cảm thấy kỳ lạ, nhưng không tiện hỏi. Giờ có người đứng bên cạnh, cô tranh thủ hỏi luôn: “Sao lại phải thắp nhang trước khi quay? Đây là nghi thức bắt buộc à?”

Nhân viên cứng người lại, rồi cười gượng: “À... thì... đoàn nào khai máy chẳng thắp nhang? Gọi là lấy hên thôi mà, cầu quay phim suôn sẻ thôi ha ha…”

Câu trả lời này không khiến cô thỏa mãn chút nào.

“Nhưng người ta thắp nhang khai máy thì dùng loại nhang xịn.” Cô cầm nén nhang ngắn tũn như que tăm lên, khẽ đung đưa: “Còn thứ này... có khác gì nhang thờ chuột đâu?”

Anh chàng kia càng lúng túng, lí nhí: “Tụi tôi có quy định riêng mà…”

“Lần thử vai trước tôi cũng phải thắp nhang, lúc đó cũng không có khai máy gì hết.” Cô tiếp tục truy hỏi.

Anh nhân viên im lặng, mắt đảo quanh như sợ có ai nghe thấy, rồi bất ngờ ghé sát tai cô, hạ giọng nói: “Thật ra... chuyện thắp nhang không đơn giản vậy đâu.”

Bạch Thu Diệp nghiêng đầu, cũng thì thầm lại: “Anh nói đi, tôi không kể với ai đâu.”

Anh ta thở ra một hơi, nói thật nhanh: “Cô biết mà, đoàn mình nghèo lắm. Nghèo đến mức không thuê được diễn viên nổi tiếng. Diễn viên trong đoàn này... đều là hạng xoàng nhất.”

Vừa dứt lời, anh ta liếc thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Bạch Thu Diệp, vội vàng chữa cháy: “Không phải tôi nói cô đâu nha! Tôi nói chung chung thôi!”

Bạch Thu Diệp: “…”

Nói vậy còn chẳng phải đang chỉ đích danh tôi sao?

Cô cảm thấy mình bị ám chỉ một cách công khai. Đến cả diễn viên quần chúng trong nhóm hạng bét cũng bị xem là “dưới đáy” – chẳng trách cô nhận vai tay sai tội phạm.

Anh nhân viên vội vàng chuyển chủ đề: “Không chỉ diễn viên đâu. Cả địa điểm quay phim này cũng là nơi chẳng ai dám thuê.”

“Gì cơ?” Cô ngạc nhiên. “Tại sao không ai dám dùng?”

“Trước đây có một đoàn phim nổi tiếng tới đây quay một bộ kinh dị. Đạo diễn là người có tiếng, dàn diễn viên toàn là minh tinh. Nhưng mà… trong quá trình quay, có người nói rằng vào ban đêm thường xuyên nghe thấy tiếng khóc...”

Bạch Thu Diệp nghi hoặc: “Chỉ vì nghe tiếng khóc mà người ta bỏ luôn cả khu này à? Giá thuê thấp đến mức tụi mình mới thuê được đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/207.html.]

“Chuyện đó không phải lý do duy nhất đâu.” Nhân viên kia lắc đầu, giọng điệu trầm xuống. “Thời điểm ấy, mấy diễn viên gạo cội trong đoàn đều khá mê tín, nên họ cử người đi kiểm tra toàn bộ khu phim trường để tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra điều gì.”

Anh ta ngừng lại một chút rồi kể tiếp: “Vài ngày sau, những âm thanh kỳ lạ biến mất, đoàn phim quay trở lại làm việc. Tiến độ được đẩy nhanh, tưởng chừng như mọi chuyện đã qua. Nhưng ngay sau khi bộ phim hoàn thành, vị đạo diễn chính lại đột ngột qua đời.”

Bạch Thu Diệp hơi sững người: “Anh nói gì cơ?”

“Ông ấy mất vào một đêm khuya, chỉ đúng một tháng sau khi bộ phim đóng máy.” Nhân viên nói khẽ: “Ông ta quay lại phim trường một mình… rồi treo cổ ngay trên cầu thang.”

“Đến tận sáng hôm sau, khi nhân viên ở khu thành phố điện ảnh vào làm việc mới phát hiện ra t.h.i t.h.ể ông ấy.”

Bạch Thu Diệp thở dài một hơi, như vừa hiểu ra: “Hèn gì giá thuê phim trường này lại rẻ đến thế.”

“Không phải chỉ vì vụ án đó đâu.” Nhân viên lắc đầu, giọng trầm đục.

Cô bất giác thấy tim mình co thắt lại: “Còn có chuyện gì nữa sao?”

“Sau khi đạo diễn kia chết, toàn bộ quá trình hậu kỳ của bộ phim bị đình lại vô cớ. Nhà sản xuất buộc phải tìm người thay thế.” Anh ta nói: “Cuối cùng, họ mời được một nữ đạo diễn có kinh nghiệm làm phim kinh dị nhận công việc này trong tình thế khẩn cấp. Bà ấy lập tức tiếp quản và tiến hành chỉnh sửa phim.”

Anh ta hít sâu rồi nói tiếp: “Chẳng ai ngờ rằng, đúng vào ngày bà ấy hoàn tất khâu biên tập, bà lại tới phim trường.”

Bạch Thu Diệp có linh cảm không lành, cô hỏi: “Bà ấy cũng tự sát ở đó à?”

“Không.” Giọng nhân viên thấp hẳn xuống. “Thi thể của bà ấy được tìm thấy trong nhà vệ sinh tầng hai.”

“Lúc được phát hiện… toàn thân bà ấy bị gập đôi lại.” Anh ta dùng tay minh họa từ phần đầu xuống bụng, vẻ mặt kinh hoàng. “Gập từ giữa người, rồi bị nhét vào bồn cầu.”

Bạch Thu Diệp c.h.ế.t lặng. Cảnh tượng đó quá mức quái đản, khiến cô rùng mình.

Nhưng rồi trong đầu cô chợt lóe lên một hình ảnh quen thuộc – hình như cô đã từng thấy cái c.h.ế.t kỳ dị này ở đâu đó.

“Tới đây vẫn chưa hết đâu.” Nhân viên lắc đầu: “Chính vì chuỗi sự kiện kỳ lạ ấy mà bộ phim lập tức thu hút sự chú ý lớn. Khi còn chưa ra mắt, trên mạng đã rầm rộ bàn tán khắp nơi.”

Anh ta kể: “Vài diễn viên phụ trong phim vốn vô danh, bỗng chốc thành nổi tiếng. Đặc biệt là nhờ những lời đồn rùng rợn xung quanh phim trường, bộ phim được quan tâm hơn bao giờ hết.”

“Buổi chiếu ra mắt đầu tiên, toàn bộ vé đều bán sạch. Các diễn viên lớn nhỏ đều có mặt.” Anh ta dừng lại rồi nói chậm rãi: “Và rồi, trong lúc phim bắt đầu chiếu, khán giả nhìn thấy một bóng đen xuất hiện trên màn hình.”

Mộng Vân Thường

“Là nam chính.” Anh ta nói khẽ. “Anh ta treo cổ ngay trước màn chiếu lớn, c.h.ế.t ngay tại rạp.”

Hình ảnh mà nhân viên mô tả khiến Bạch Thu Diệp dựng tóc gáy. Cô gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hoàng ấy: trong bóng tối đặc quánh của rạp chiếu phim, khi ánh sáng từ màn hình dần sáng lên, một bóng người lặng lẽ xuất hiện — đó là cơ thể treo lơ lửng của nam chính, đung đưa ngay trước ánh mắt kinh hoàng của hàng trăm khán giả.

 

Loading...