Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 218
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:45:35
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong số đó, kịch bản của Bạch Thu Diệp là ngắn nhất – tương đương với việc cô sở hữu khoảng trống dài nhất, nhiều khả năng sẽ gánh vác phần biến cố chính trong cảnh này.
Tuy nhiên, cô lại không diễn theo hướng đạo diễn sắp đặt, mà tự mình bổ sung hàng loạt chi tiết, khiến nhịp độ và tình tiết chính bị chệch hẳn.
Hiện tại, muốn thu gọn cảnh quay, chỉ còn cách lần theo kịch bản có khoảng trống dài thứ hai – của Chu Châu Chu.
Không ai phản đối.
Tô Vân dẫn cả nhóm quay trở lại vị trí cuối cùng anh thấy Chu Châu Chu.
Vừa đi, Bạch Thu Diệp vừa diễn đúng vai của mình:
“Tôi đã ở ẩn nhiều năm, không ngờ căn biệt thự này lại giấu nhiều bí mật đến vậy. Xem ra lần này tôi không thể không ra tay rồi.”
Những người khác: “...”
Làm ơn, đừng thêm gì nữa được không?!
Tô Vân dẫn cả nhóm đến một góc hành lang tầng một, dừng lại rồi nói: “Lúc nãy tôi thấy anh ta đứng ở đây.”
Bạch Thu Diệp đảo mắt nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện một cánh cửa gỗ cũ kỹ ở gần đó.
Cô móc từ túi ra một lá bùa, dán thẳng lên cửa rồi ấn mạnh.
Cánh cửa bật mở kêu “két” một tiếng, phát ra âm thanh rợn người.
Phía sau cánh cửa là một cầu thang đá nhỏ dẫn xuống dưới lòng đất.
Tạ Lĩnh Nguyệt quay sang hỏi Hạ Tử Trạc: “Đây là chỗ nào vậy?”
Kịch bản của Hạ Tử Trạc vốn không đề cập tới tầng một, chỉ nêu rõ quyền sở hữu của nhân vật đối với tầng hai, tầng ba và gác mái. Vậy nên việc anh ta không biết tầng một có gì cũng hoàn toàn hợp lý.
Hạ Tử Trạc lắc đầu: “Tầng này không phải của tôi. Tôi cũng không biết có gì ở đây.”
Tằng Nhàn Tình cũng đứng gần đó, nhún vai: “Tôi cũng không có thông tin.”
Tô Vân nhíu mày: “Chu Châu Chu biến mất ở ngay đây.”
Không còn lựa chọn, nếu muốn tìm người thì chỉ có thể đi xuống.
Một luồng gió lạnh lùa từ dưới hầm lên, mang theo mùi ẩm mốc nồng nặc, như thể có thứ gì đó mục rữa từ sâu trong lòng đất.
Bóng tối trải dài trên từng bậc thang, giống như chất lỏng đặc quánh, vừa nhìn đã thấy rợn người.
Cảm giác như chỉ cần đặt một bước xuống đó, lập tức sẽ bị hút vào một hố đen nuốt chửng cả linh hồn.
Mọi người đứng lặng trước miệng cầu thang, không ai nhúc nhích.
Một lát sau, Hạ Tử Trạc ho khan, rồi lên tiếng:
“Đi thôi.”
"Ababa... Về thôi..." Đinh Nham – đang thủ vai tên điên – lẩm bẩm nói rồi xoay người định rời khỏi nhóm.
Mộng Vân Thường
Tằng Nhàn Tình lập tức nắm tay anh ta lại: "Anh định đi đâu đấy?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/218.html.]
Đinh Nham giả bộ ngớ ngẩn: "Ababa muốn ngủ... ngủ ngon..."
Rõ ràng anh ta không muốn tiếp tục đi xuống tầng dưới với mọi người nữa. Linh cảm nguy hiểm dưới đó mạnh đến mức khiến anh ta sởn gai ốc.
Lúc mới nhận vai tên điên, Đinh Nham từng thấy khó chịu vì kịch bản lạ đời này. Nhưng giờ đây, vai diễn lại trở thành cái cớ tuyệt vời giúp anh ta rút lui khỏi tình huống nguy hiểm mà không cần giải thích gì thêm. Anh ta chỉ cần giữ đúng vai, tỏ ra mất trí là đủ.
Chỉ cần tìm được Chu Châu Chu, cảnh quay này sẽ kết thúc. Nhưng ai là người đi tìm thì... tốt nhất đừng phải là anh ta.
Đinh Nham giật tay khỏi Tằng Nhàn Tình, nhanh chóng lẩn vào hành lang tối tăm, bóng lưng biến mất trong chớp mắt.
Nhìn theo, Tằng Nhàn Tình hiểu ra ý đồ rút lui của anh ta, tức giận đến mức giậm chân tại chỗ.
"Thôi, đừng để ý đến anh ta nữa." Hạ Tử Trạc lên tiếng trấn an, rồi như nhớ ra điều gì, anh ta nhướng mày trêu: "Cô quan tâm anh ta như thế, chẳng lẽ là có tình ý à?"
Tằng Nhàn Tình lạnh lùng liếc xéo: "Anh mà nói thêm một câu nữa, tôi cho anh nằm lại đây luôn đấy."
Cả nhóm nín lặng. Dù vậy, chẳng ai phản đối chuyện rút bớt một người. Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, họ nhanh chóng trở về điểm xuất phát, không còn cách nào khác ngoài việc phải tiếp tục hành trình.
Vấn đề đặt ra lúc này là: Ai sẽ là người đi đầu?
Không ai nói gì, nhưng ánh mắt thì đồng loạt dồn về phía Bạch Thu Diệp.
Bạch Thu Diệp ngớ ra: "???"
Tô Vân là người đầu tiên mở miệng: "Cô học đạo sĩ trừ tà từ nhỏ mà, đúng không? Vậy cô đi trước đi."
Câu nói này khiến cô nổi giận trong lòng. Phải rất cố gắng mới dựng được hình tượng "người có năng lực" cho vai diễn, giờ mà để lộ cảm xúc thật thì bao công sức đổ sông đổ biển.
Cô đè nén cảm xúc, nở nụ cười nhạt: "Việc này đương nhiên nên để người chuyên nghiệp như tôi đảm nhận."
Câu nói ấy không chỉ xác nhận lời Tô Vân mà còn là cách cô chủ động giữ quyền kiểm soát.
Ngay sau đó, ánh mắt Bạch Thu Diệp sắc lạnh hẳn, xoáy thẳng vào Tô Vân: "Chỉ là... tôi không thích bị ép buộc. Anh nghe rõ chưa?"
Tô Vân bị ánh nhìn kia dọa cho cứng người, chỉ biết ngơ ngác gật đầu như một cái máy.
Đứng bên cạnh, Tạ Lĩnh Nguyệt khẽ cau mày. Cô thầm ngạc nhiên trước sự thay đổi của Bạch Thu Diệp. Trước đây, cô ấy đâu có như vậy?
Cho dù đây là diễn xuất, thì cũng thật khác thường. Bạch Thu Diệp đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, mà bây giờ lại nhập vai như thể hóa thân thành nhân vật thật.
Tạ Lĩnh Nguyệt là người duy nhất trong nhóm từng sống gần Bạch Thu Diệp – phòng ký túc xá hai người đối diện nhau. Cô từng nghe Bạch Thu Diệp kể đôi chút về gia cảnh: cha mẹ khởi nghiệp từ con số không, cùng bạn bè buôn bán nhỏ, rồi dần dần gây dựng được sự nghiệp, tài chính ổn định.
Từ năm mười lăm, mười sáu tuổi, Bạch Thu Diệp đã không còn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Cô được nuông chiều như công chúa nhỏ, thỉnh thoảng có chút bướng bỉnh, đôi lúc còn có tính tiểu thư.
Cách cô từng đối xử với Tô Vân cũng thể hiện rõ điều đó.
Một người như thế, làm sao đột nhiên trở nên lạnh lùng, cứng rắn như giờ?
Không ai biết chuyện gì đã thay đổi cô, nhưng Tạ Lĩnh Nguyệt chỉ có thể nghĩ: "Thời thế tạo anh hùng."
Sau khi dằn mặt Tô Vân, Bạch Thu Diệp là người đầu tiên bước xuống cầu thang.
Mỗi bước chân khiến bậc thang gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt rợn người. Trong lòng cô không khỏi bất an, lo lắng mình sẽ giẫm phải điểm yếu khiến cả người mắc kẹt giữa cầu thang.
May thay, cầu thang tuy cũ kỹ nhưng vẫn đủ chắc chắn để chịu được sức nặng của cả nhóm sáu người.