Khi Bạch Thu Diệp đeo balo đến, Lý Cô Thú khéo đang tìm cách từ chối một nam sinh quá mức nhiệt tình.
Thấy Bạch Thu Diệp tiến gần, Lý Cô Thú lập tức lên tiếng, như thể quá quen với việc né tránh:
", là đang đợi ở đây. quen. là cung Ma Kết—"
"Chị ít thôi." Bạch Thu Diệp ngắt lời, giọng lạnh nhạt. " là Bạch Thu Diệp, đang đeo mặt nạ."
Lý Cô Thú khựng , vẻ mặt ngượng ngùng: "À, tới sớm quá nên mất kiên nhẫn. Mấy phiền thật."
"Chị tới lúc nào?" Bạch Thu Diệp hỏi.
"Khoảng một tiếng ."
"... Đây gọi là tới sớm một chút ?" Giọng Bạch Thu Diệp đầy trào phúng.
Lý Cô Thú biện hộ: "Có khi xe buýt liên khu chạy nhanh hơn dự kiến, nếu gặp sự cố gì."
Bạch Thu Diệp khỏi nhớ hành trình . Xe cô chặn mấy vì sạt lở núi, suốt dọc đường đều len lỏi qua những đoạn đường chỉ đủ cho một xe chạy. Tình trạng lặp lặp đến bảy, tám .
Với cảnh hiện tại, chẳng ai còn đủ nhân lực và vật lực để duy trì đường cao tốc như . Các cơ quan quản lý ở từng khu tái định cư cũng gần như kiệt sức, chỉ còn đủ sức giữ gìn trật tự trong khu vực của .
Lý Cô Thú mở cốp xe, hiệu cho Bạch Thu Diệp để hành lý trong.
Sau đó, cô nghiêng đầu hỏi: " định hỏi cô từ — tại tự dưng bảo tìm Tư Đồ Liêu?"
Bạch Thu Diệp thuật bộ câu chuyện. Càng , Lý Cô Thú càng nhíu mày.
Đến khi xong, cô nhịn hỏi: "Cô để Quý Nhạc Thiên chạy thoát?"
"Anh thương khá nặng." Bạch Thu Diệp bình tĩnh trả lời. "Lần tới phó bản, khi chẳng sống nổi, nên nghĩ sẽ cơ hội trả thù."
Cô đề cập đến chuyện Kim Đồng Tử tay kết liễu Quý Nhạc Thiên.
Lý Cô Thú gật đầu: "Nếu cô thì chắc là ."
Bạch Thu Diệp âm thầm nghĩ: sự tin tưởng vô điều kiện , rốt cuộc từ ?
"Trước khi cô tới, gặp Lỵ Lỵ." Lý Cô Thú . " cũng hỏi bên quản lý khu Tất Phương xem gần đây thấy đứa trẻ nào lang thang một . Họ gửi địa chỉ cho ."
Cô mở điện thoại, cho Bạch Thu Diệp xem đoạn trò chuyện với nhân viên phụ trách.
Tin nhắn mới nhất là một tấm ảnh — chính là Lỵ Lỵ.
Dù mới sáu tuổi, nhưng gương mặt cô bé mang đường nét rõ ràng của Tằng Nhàn Tình và chồng bà . Một nỗi xót xa chợt dâng lên trong lòng Bạch Thu Diệp.
"Đi thôi, tới tìm con bé." Lý Cô Thú . "Cô cũng đừng tự trách quá. Cái c.h.ế.t của con bé do cô."
Cô đúng. Cái c.h.ế.t của Tằng Nhàn Tình phần lớn là hậu quả từ sự lựa chọn của chính bà .
Điều khiến Bạch Thu Diệp canh cánh là trách nhiệm, mà là cảm giác bất an khi nghĩ đến mối liên kết trớ trêu giữa cô và phụ nữ .
Xe của Lý Cô Thú chạy thêm mười phút thì dừng một khu nhà tạm trắng xóa.
Những căn phòng chen chúc, lối giữa các dãy chỉ đủ một lách qua. Xe thể tiếp, họ đành xuống bộ.
Nhân viên khu Tất Phương thông báo rằng, Lỵ Lỵ vẫn ở trong căn nhà cũ. tối qua, con bé đột nhiên lóc suốt đêm, khiến hàng xóm xung quanh ai ngủ nổi.
Đến khuya, Lỵ Lỵ còn chạy đường, gọi ...
Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú dừng căn hộ cũ kỹ của con Lỵ Lỵ.
Vừa định mở cửa, một hàng xóm gần đó gọi họ .
Người cất tiếng dò hỏi:
"Hai tới tìm ai ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/304.html.]
Lý Cô Thú đáp:
"Chúng là bạn của con bé."
Nghe , hàng xóm hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc:
"Chẳng lẽ con bé gặp chuyện trong phó bản ? Tình hình ?"
Bạch Thu Diệp bất ngờ. Giọng điệu của giống như theo dõi livestream, mà đến chuyện của Tằng Nhàn Tình.
Cô hỏi :
" là con bé gặp chuyện… nhưng ?"
Người hàng xóm thở dài:
"Còn do con bé Lỵ Lỵ . Lần cha nó chết, dù xem livestream nhưng con bé cứ mãi, ai dỗ nổi. Phải đợi nó khỏi phó bản nó mới chịu nín, mà giọng khàn luôn mấy ngày."
Một khác chen :
"Tối qua con bé y như . Lại còn chạy giữa đường, ai cũng tưởng xảy chuyện ."
"Thật tội, bao lâu nó cũng mất..."
"Đã là bạn nó thì ơn giúp khuyên nhủ con bé. Chứ sống cho nổi."
Nói xong, họ việc riêng, để Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú trong im lặng. Cả hai cũng đẩy cửa bước .
Căn phòng nhỏ chật chội, một chiếc giường cũ kỹ chiếm gần như nửa diện tích.
Mộng Vân Thường
Trên giường, một cục tròn quấn trong chăn đang run rẩy. Tiếng khẽ khàng vang từ bên trong.
Khi cửa mở, tiếng lập tức ngừng .
Một góc chăn kéo lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hoe, đôi mắt vẫn còn ngấn nước.
Lỵ Lỵ nấc nhẹ, giọng khàn đặc:
"Hai là ai?"
Bạch Thu Diệp khựng một chút nhẹ nhàng :
"Chị là bạn của em."
Con bé cô chằm chằm, một lát bất ngờ reo lên:
"Chị bánh mì!"
Cái gì mà bánh mì chứ… Bạch Thu Diệp hiểu nổi cách gọi , nhưng cô phản ứng, chỉ nhẹ giọng hỏi:
"Sao em nhiều như ?"
Theo lý, Lỵ Lỵ mất. Có thể là trực giác mách bảo, hoặc do bản năng gắn kết giữa con cái và cha .
Lỵ Lỵ dậy, nước mắt lưng tròng:
"Em mơ thấy cần em nữa."
Bạch Thu Diệp còn đang suy nghĩ xem cho nhẹ nhàng thì Lý Cô Thú lên tiếng thẳng thừng:
"Mẹ em mất . Giấc mơ đó là thật. em cố ý bỏ em ."
Lỵ Lỵ cô, phản ứng dữ dội như họ nghĩ.
Dường như con bé linh cảm từ .
Bạch Thu Diệp trách Lý Cô Thú vì sự thật.
Thế giới giờ quá tàn khốc, còn chỗ cho những lời dối ngọt những giấc mơ thiên đường.