Quả thật, dù trận doanh đỏ ít hơn nhưng nếu phó bản cần sự cân bằng lực lượng thì bên họ sẽ mất lợi thế, thậm chí còn thể đẩy thế yếu.
Khuất Ức Hàn chen : " dù họ cùng bây giờ, nếu phó bản hai bên đối đầu thì sớm muộn gì cũng gặp thôi."
Người chơi thì gật đầu đồng tình: "Ừ, cũng đúng."
Bạch Thu Diệp bình tĩnh : "Thay vì lo mấy chuyện đó thì việc chính ."
Người chơi ngơ ngác: "Việc gì cơ?"
Vương Ung Giản và Khuất Ức Hàn thì tò mò, bởi họ Bạch Thu Diệp nhắc —cô đưa giáo sư Bao lên núi cùng.
Bây giờ thời gian sát nút, việc quan trọng nhất khi lên đường chính là chuyện .
Bạch Thu Diệp dặn dò: "Các chặn cửa phòng giáo sư Bao ."
Người chơi cùng trận doanh vẫn hiểu đầu cua tai nheo , nhưng vẫn theo lời cô.
Bạch Thu Diệp thì dẫn Vương Ung Giản và Khuất Ức Hàn vòng qua bên hông tầng một, lấy chiếc kiệu mà họ chuẩn sẵn từ .
Không ít hiếu kỳ họ khi cả ba khiêng kiệu tới cửa phòng 101. Bạch Thu Diệp cửa, giơ tay gõ nhẹ.
Từ bên trong vọng giọng khàn khàn của giáo sư Bao: "Ai đấy?"
Bạch Thu Diệp đáp: "Giáo sư, là bọn đây ạ."
Giáo sư Bao hỏi: "Sao mấy vẫn ?"
Mộng Vân Thường
Bạch Thu Diệp mỉm : "Bọn sắp mà, giáo sư đừng vội."
Giáo sư Bao cất giọng khàn khàn: "Nếu thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."
Bạch Thu Diệp cửa, nhạt : "Giáo sư Bao, mở cửa , chúng còn mấy chuyện hỏi ông."
Giáo sư Bao vẻ cảm nhận nguy hiểm, chịu mở cửa, chỉ lạnh nhạt đáp: "Những gì cần hết . yếu, đừng phiền nghỉ ngơi."
Bạch Thu Diệp cong khóe môi khẽ, liếc mắt hiệu cho Vương Ung Giản.
Vương Ung Giản hiểu ngay ý cô, rằng, tung chân đá mạnh cửa phòng.
Cánh cửa bật mở, bên trong, giáo sư Bao hoảng hốt bật dậy giường, cả quấn chăn chặt đến mức chỉ còn hở cái đầu.
Ông hoảng loạn kêu lên: "Các gì?!"
Bạch Thu Diệp bước , giọng bình thản: "Ông mở cửa, chúng sợ ông gặp chuyện nên phá cửa thôi."
Giáo sư Bao nổi giận: "Mở cửa mới thật sự gặp chuyện ! Các định gì? Muốn động tay động chân ?"
Bạch Thu Diệp vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, từ tốn : "Giáo sư Bao, ông đừng căng thẳng. Chúng thấy ông lo lắng cho đồng nghiệp cũ như , cũng nỡ để ông ở một trong phòng. Chúng định dẫn ông cùng lên núi."
Nghe , sắc mặt giáo sư Bao lập tức biến đổi, lắc đầu lia lịa: "Không, ! thể !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/405.html.]
Bạch Thu Diệp nhiều, xoay đặt cái kiệu xuống sàn.
Khi thấy cái kiệu, mặt giáo sư Bao càng lúc càng đen sì .
Bạch Thu Diệp mỉm : "Sao thể để một bệnh nặng như ông tự leo núi ? Đã kiệu đây , chúng khiêng ông , cần lo lắng."
Lời còn dứt, Khuất Ức Hàn và Vương Ung Giản phối hợp bước tới, mỗi túm một bên kéo ông dậy.
Giáo sư Bao giãy giụa điên cuồng, giọng đầy phẫn nộ: "Thả ! Mấy thả ngay!"
Khuất Ức Hàn nửa đùa nửa thật : "Giáo sư Bao đừng giãy nữa, yếu lắm, khiêng nổi ông ."
Trên trán giáo sư Bao nổi gân xanh, tức giận gào lên: "Đây là bắt cóc! Rõ ràng là các đang bắt cóc !"
Bất chấp sự phản kháng, hai tống ông lên kiệu.
Vừa đặt xuống, giáo sư Bao định bò dậy nữa, nhưng Bạch Thu Diệp nhanh tay kéo ông , bình tĩnh : "Giáo sư Bao, ông chạy cái gì? Chúng chỉ giúp ông tiễn bạn cũ thôi mà, ông còn tưởng chúng g.i.ế.c ông chứ."
Nhân lúc đó, Khuất Ức Hàn cũng nhanh nhẹn lấy dây thừng, trói chặt giáo sư Bao , miệng thì vẫn nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng lung tung nữa giáo sư, chúng bắt cóc ông mà."
Giáo sư Bao giãy giụa, giận dữ: "Các trói còn bảo bắt cóc ?!"
Bạch Thu Diệp tỏ vẻ vô tội: "Nếu trói ông , đường lên núi dốc , nhỡ ông lắc rơi xuống thì nguy hiểm lắm. Chúng thật lòng cho ông thôi."
Giáo sư Bao giọng đầy phẫn nộ: " từng là lên núi! Là các ép !"
Bạch Thu Diệp lộ vẻ ngạc nhiên như chuyện động trời: "Sao cơ? Chẳng lẽ giáo sư Bao quan tâm đến đồng nghiệp cũ ? Nếu ông quan tâm thì chúng cũng khỏi mất công đem di vật lên núi gì."
Khuất Ức Hàn vội vàng hùa theo: "Phải đấy, đấy. Nếu giáo sư Bao quan tâm thì tụi tốn công vô ích , gì còn lý do để lãnh lương nữa."
Giáo sư Bao đến đây thì nghẹn lời, mặt mày khó coi như nuốt ruồi, miễn cưỡng : "… ý đó. Tất nhiên truy điệu họ."
Bạch Thu Diệp thở dài, giọng đầy tiếc nuối: "Giáo sư quả nhiên là giàu tình nghĩa. Dù sức khỏe yếu, ông vẫn tiễn biệt đồng nghiệp cuối. Vậy chúng nhất định giúp ông thực hiện nguyện vọng ."
Dứt lời, Bạch Thu Diệp và Vương Ung Giản mỗi cầm một đầu kiệu, hai hợp sức nhấc bổng lên.
Khi hai thanh tre kẹp thể giáo sư Bao, ông lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
Bạch Thu Diệp vội vàng ngoái đầu hỏi: "Giáo sư Bao, ông chứ?"
Giáo sư Bao mặt méo xệch, nghiến răng nghiến lợi: "Cô thế mà bảo ?!"
Bạch Thu Diệp nửa áy náy nửa : "Thật sự xin , chúng cố ý ông đau . Chủ yếu là nếu kẹp chặt, ông mà rơi xuống núi thì nguy hiểm lắm."
Vương Ung Giản cũng tỏ vẻ vô cùng chân thành: " đó giáo sư, nếu ông rơi thì bọn sẽ chú ý đỡ cho ông nhẹ nhàng."
Giữa lúc giáo sư Bao mặt mày xám ngoét, chơi trận doanh đỏ bên chỉ trố mắt , ai nấy đều ngỡ ngàng tin nổi những gì đang diễn .
Bọn họ thật sự ngờ Bạch Thu Diệp ngang nhiên dẫn theo chính chủ thuê của bọn họ lên núi như .
Đây chẳng khác gì tự tay phá vỡ cơ hội sống sót của .