Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 45
Cập nhật lúc: 2025-06-06 05:10:47
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong nhà thờ, Mạc Kiệt và Liễu Hạc đang lót những nhánh trúc xanh xuống đáy quan tài. Tiếng thông báo vang lên từ thiết bị đầu cuối khiến cả hai dừng tay, ngơ ngác nhìn nhau.
Mạc Kiệt giật mình hỏi: “Người chơi cấp 1 cuối cùng... chẳng lẽ là Bạch Thu Diệp?”
Liễu Hạc liếc anh, mặt tỏ rõ vẻ “anh đoán xem”.
Mạc Kiệt im lặng vài giây, rồi chợt nhận ra điều gì đó nghiêm trọng: “Khi chọn con d.a.o lúc đầu, chẳng phải cô ấy không kích hoạt cơ chế bảo vệ người mới sao?!”
Liễu Hạc gật đầu: “Rõ ràng là vậy.”
Mạc Kiệt rùng mình, hít sâu một hơi: “Thế thì… rốt cuộc cô ấy sống sót kiểu gì được đến giờ?”
Liễu Hạc nghiêng đầu, trầm ngâm đáp: “Cược một ván?”
Mạc Kiệt á khẩu.
Một người phải có ý chí kinh khủng cỡ nào mới dám bước vào phòng tối năm lần liên tiếp — trong khi chính anh ta còn không dám thử đến lần thứ hai.
Liễu Hạc chậm rãi nói: "Cô ấy không phải loại người ăn bám mà sống."
Mạc Kiệt đẩy nhẹ gọng kính, giọng khẳng định: "Dĩ nhiên rồi. Cô ấy không phải người thường. Cô ấy là một 'vũ khí' được tạo ra có chủ đích."
Theo lời anh, chính vị đại thần thần bí kia đã dùng một phương pháp đặc biệt để nuôi dưỡng Bạch Thu Diệp từ rất sớm, chỉ để đợi đến hôm nay — thời điểm cô trở thành nhân tố kết thúc phiên bản cũ, và cũng là người duy nhất có thể kích hoạt cơ chế bảo vệ người mới.
Mạc Kiệt không loại trừ khả năng Bạch Thu Diệp và vị đại thần đó đang đứng cùng một vị thế. Bởi vì một người bị giới hạn ở cấp 1 suốt từng ấy thời gian, chắc chắn không thể có khí chất và sức mạnh vượt trội như thế nếu chỉ là con rối bị điều khiển.
Anh không biết trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy, Bạch Thu Diệp và người đứng sau cô đã chuẩn bị một bàn cờ lớn cỡ nào. Nhưng rõ ràng, ngay khi cô – quân cờ chủ chốt – chính thức bước vào ván cờ này, toàn bộ cục diện đã bắt đầu rung chuyển.
Mạc Kiệt có thể tưởng tượng được sau khi phó bản này kết thúc, anh sẽ phải tiếp nhận một lượng thông tin khổng lồ đến mức nào. Không chỉ những người bạn trong danh sách liên lạc của anh, mà cả những tên tuổi tầm cỡ mà anh từng phải ngước nhìn cũng sẽ tới gõ cửa, chỉ để hỏi anh một điều: “Bạch Thu Diệp là ai?”
Và nếu có cơ hội, liệu anh có thể bước vào bàn cờ đó hay không?
Dù cho chỉ là một con tốt không thể quay đầu, chỉ biết tiến về phía trước — anh cũng sẽ đi.
Đó là mong muốn, cũng là gánh nặng mà anh buộc phải gánh.
Em gái anh đang nằm viện, sự sống duy trì được bao lâu còn phụ thuộc vào số vé sinh tồn mà anh kiếm được. Dù phải bò đi chăng nữa, anh cũng phải chen chân vào top 500 bảng xếp hạng nghề nghiệp.
Bên cạnh, Liễu Hạc khẽ liếc nhìn Mạc Kiệt, thấy anh trầm ngâm không nói, ánh mắt hơi tối lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/45.html.]
“Vũ khí?” Liễu Hạc bật cười nhẹ, giọng lạnh lùng: “Thật là suy nghĩ thiển cận.”
Cậu ta nhớ rõ nhiệm vụ mà tổ chức giao cho khi nhận phó bản này – chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Quan sát.”
Lúc mới vào, cậu ta chẳng hiểu gì, cảm thấy mơ hồ như thể mình đang bị thả vào một thế giới không đầu không cuối. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã rõ ràng.
Một phó bản cấp 30, đủ sức khuấy động cả tổ chức — chắc chắn sẽ không chỉ vì một "vũ khí" bình thường mà làm lớn chuyện đến vậy.
Ở một góc khác, Bạch Thu Diệp đang đứng yên tại chỗ, mắt vẫn dán vào màn hình thiết bị đầu cuối. Thông báo kia khiến cô nhất thời ngẩn người.
"Người chơi cấp 1 cuối cùng" — danh hiệu này nghe qua thì có vẻ oai, nhưng thực chất lại khiến cô cảm thấy vô cùng... mất mặt.
Ngày còn đi học, cô luôn tranh thủ đứng đầu lớp. Nhưng không ngờ tới khi vào game, cái “hạng nhất” cô giành được lại là vì đứng... chót!
May mắn thay, hệ thống không công khai tên người chơi. Nếu không, chắc chắn sau khi rời phó bản, cô sẽ bị đám người hiếu kỳ vây quanh phỏng vấn: Làm sao để giữ nguyên cấp 1 suốt ngần ấy thời gian không lên nổi cấp nào?
Cô cử động ngón tay, xoa nhẹ hai khớp tay đã bắt đầu linh hoạt trở lại. Tình trạng “giấy hóa” trong cơ thể đã hoàn toàn biến mất. Ít nhất, cho đến khi cô gặp lại người giấy, hiệu ứng đó sẽ không tái phát.
Tranh thủ hai phút "vô địch" mà cơ chế bảo vệ người mới mang lại, Bạch Thu Diệp thò tay vào túi, định lấy Kim Đồng Tử ra xem thử. Nhưng cô không ngờ rằng món pháp khí ấy đã nứt vỡ thành hai mảnh.
【Kim Đồng Tử bị bỏ rơi (trạng thái rỗng): Pháp khí từng giam giữ oan hồn. Có hiệu quả trong việc phong ấn linh hồn và ý thức. Hiện tại, tung tích của oan hồn bị giam giữ chưa rõ.】
“Trời ơi... nhìn mà thấy đau lòng.” Cô cau mày lẩm bẩm.
Bạch Thu Diệp đoán chắc rằng Kim Đồng Tử bị vỡ là vì đã chịu lực phản đòn từ chính cơ chế bảo vệ người mới.
“Cái cơ chế này... nói thật là khá hữu dụng.” Cô thở dài: “Chỉ tiếc, thời gian hiệu lực ngắn quá.”
Dù sao thì, sau khi thoát khỏi phó bản, cô sẽ bắt buộc phải lên cấp. Một khi vượt qua cấp 1, cơ chế bảo vệ sẽ tự động mất tác dụng. Có muốn xài tiếp cũng không được nữa.
Cô nhét Kim Đồng Tử trở lại túi, nghĩ rằng món đồ này có lẽ sau này vẫn còn có giá trị sử dụng.
Sau đó, cô quay người đi về phía căn nhà của Đỗ Quả Phụ. Nhưng đến nơi thì lại không bước vào, chỉ đi ngang qua rồi dừng lại trước một cái cổng sân nhỏ gần đó.
Trong suốt 13 năm lặp đi lặp lại phó bản này, mọi thứ đều bị làm mới mỗi khi nhiệm vụ khởi động lại — chỉ trừ căn nhà này.
Mộng Vân Thường
Lúc trước, cô từng sơ ý đánh rơi một con d.a.o chẻ củi ở đây. Nhưng khi vòng lặp bắt đầu lại, cô phát hiện con d.a.o vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Từ lần đó trở đi, mỗi lần nhiệm vụ lặp lại, cô đều cố tình tích trữ các đạo cụ có thể dùng được, lén để lại trong căn nhà này.
Ví dụ như d.a.o chẻ củi — đến giờ, cô đã tích được hơn 300 cái.