Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 46

Cập nhật lúc: 2025-06-06 05:15:48
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào ngày thứ hai của nhiệm vụ, có một bà đồng sẽ quay về thăm quê. Mỗi khi vòng lặp đến thời điểm này, Bạch Thu Diệp luôn tìm cách tiếp cận bà đồng đầu tiên. Nhờ vậy, cô thường được tặng vài món pháp khí. Dù những đạo cụ ấy không mấy tác dụng trước quỷ vật, nhưng cô vẫn luôn nghĩ: “Có còn hơn không.”

Chính từ suy nghĩ ấy, cô dần nhận ra một điều: số lượng đủ lớn sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất. Chỉ cần tích lũy đủ nhiều, những đạo cụ tưởng chừng yếu ớt ấy cũng có thể trở thành lợi thế sinh tồn.

Tuy nhiên, dựa vào mấy món được tặng thì chẳng đi được bao xa. Thế nên, suốt 13 năm trôi qua, Bạch Thu Diệp chưa từng để bản thân nhàn rỗi dù chỉ một ngày.

Ngày đầu tiên của nhiệm vụ, cô đi học nghề rèn từ lão thợ rèn trong làng, đồng thời học cách nhập liệm từ Vương sư phụ.

Mộng Vân Thường

Ngày thứ hai, cô tìm đến bà đồng để học vẽ bùa, chạm ngọc, đoán mệnh.

Ngày thứ ba, cô lại đến xưởng đóng quan tài học làm hòm gỗ và cách gấp hình nhân giấy.

Cứ thế, suốt 13 năm miệt mài, kỹ năng của cô dần được trau dồi đến mức thành thạo. Ngay cả việc trồng trọt, làm đồ nội thất, Bạch Thu Diệp cũng không bỏ qua. Những lá bùa bình an treo trên người phần lớn là do cô tự vẽ. Dao chẻ củi không tiện dùng? Cô tự tay làm ra một bộ ám khí cho riêng mình. Thậm chí còn tự chế tạo vài “người giấy đầu tròn” để mang theo phòng thân.

Lúc bước chân vào căn nhà quen thuộc này, cảm giác an toàn mà cô đã đánh mất từ lâu như vừa quay trở lại.

Bạch Thu Diệp tiến thẳng vào "phòng làm việc" của mình, kéo ra một thùng giấy lớn. Bên trong là từng chồng giấy ngả màu vàng cũ kỹ, trên mỗi tờ đều chi chít những dòng chữ nhỏ như kiến bò — tất cả là thành quả cô ghi chép suốt những đêm dài cặm cụi dưới ánh đèn dầu.

Cô nhẹ nhàng lấy đống giấy ra, đặt trước chiếc bàn gỗ do chính tay mình làm, rồi hít một hơi thật sâu.

Dù mọi thứ nơi đây đã trở nên xa lạ sau ngần ấy năm, nhưng những nguyên tắc cũ vẫn còn đó. Giờ là lúc phải nhìn lại tất cả, đánh giá lại từng bước đi.

"Không còn nhiều thời gian nữa, cần phải sắp xếp lại ý tưởng."

Cô ngồi xuống ghế, tay chắp lại đặt trước môi, khuỷu tay tựa lên đầu gối, ánh mắt tối lại, lông mày cau chặt.

Không khí trong phòng chùng xuống như bị đông cứng.

Ngay thời khắc Bạch Thu Diệp bước vào nhà, Kim Đồng Tử đột ngột tỉnh dậy. Lẽ ra nó không nên tỉnh giấc lúc này, nhưng căn nhà này… không phải nơi tầm thường. Chính năng lượng u ám và đầy rẫy nguy hiểm bên trong đã khiến linh thể nhỏ bé ấy thức dậy sớm hơn dự kiến.

Nỗi sợ hãi lập tức tràn ngập toàn thân Kim Đồng Tử. Nó cảm giác như mình vừa vô tình rơi vào một vực sâu tối tăm, một mê cung c.h.ế.t chóc không lối thoát.

Ở cửa chính treo một chiếc chuông gió — bình thường hoàn toàn yên lặng, nhưng hễ có lệ quỷ mở cửa cho Bạch Thu Diệp vào, nó sẽ lập tức vang lên.

Trên tường treo đầy những con d.a.o kỳ quái, mỗi chiếc đều ẩn chứa năng lực thiêu đốt linh hồn.

Sàn nhà rải rác các lá bùa đan từ len đỏ, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đủ khiến một linh hồn yếu như Kim Đồng Tử run rẩy tan vỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/46.html.]

Còn bên chiếc ghế trong góc phòng, nơi đó… chất đầy một giỏ lớn những “người giấy đầu tròn” — thứ mà nó từng gặp và suýt không toàn mạng.

Kim Đồng Tử chỉ còn biết liều mạng bám vào sợi tóc của Bạch Thu Diệp, không dám rơi xuống. Với sức mạnh yếu ớt hiện tại, nếu bị rơi, nó chắc chắn sẽ bị những luồng oán khí và nguyền rủa trong nhà này xé tan xác.

Nó liếc quanh, thầm so sánh vị trí của mình với đống đạo cụ trong nhà.

Nếu phải xếp hạng… nó chắc chỉ đứng gần chót. Chắc cũng nhỉnh hơn mấy lá bùa bình an rẻ tiền chất đống góc kia — nhưng chỉ một chút thôi.

“Thảo nào người phụ nữ này lại dám mạnh miệng như vậy, hóa ra là vì trong tay toàn hàng khủng…”

Nó rầu rĩ thở dài. Có thể Bạch Thu Diệp không phải kiểu thắng bằng sức mạnh áp đảo, nhưng trong tình huống hiện tại, nó buộc phải dựa vào cô để sống sót.

Chỉ cần nó rơi khỏi vai cô, toàn bộ nguyền chú trong căn nhà này sẽ chẳng tha cho nó.

Trong khi đó, Bạch Thu Diệp đã ngồi ngay ngắn trước bàn, vẻ mặt nghiêm túc cực độ. Cô bất chợt mở mắt, rút bút ra, viết thật to mấy chữ: “Kế hoạch tổng hợp.”

“Kế hoạch? Kế hoạch gì chứ?” Kim Đồng Tử rụt rè hỏi thầm.

Bạch Thu Diệp lẩm bẩm một mình:

“Bản kế hoạch này có tổng cộng 100 bước, là tất cả những gì mình đúc kết được trong suốt 13 năm qua.”

“Mười ba năm?! Cô ta đã sống ở cái nơi rùng rợn này suốt tận 13 năm ư?!”

Kim Đồng Tử run rẩy, suýt tuột khỏi sợi tóc, thiếu chút nữa rớt xuống sàn.

Nhưng chưa dừng lại ở đó —

“Nhưng vẫn chưa đủ!” — Bạch Thu Diệp siết chặt bút, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.

Bạch Thu Diệp gần như xô ngã cả một thùng giấy cao ngất, lao thẳng vào đống tài liệu cũ kỹ rải rác khắp sàn, vừa lục tìm vừa lẩm bẩm:

“Kẻ địch đã thay đổi. Sự kiện cũng đã đổi. Tình hình hiện tại hoàn toàn khác. Mọi tính toán phải làm lại từ đầu!”

Cô túm lấy cây bút, bắt đầu viết lia lịa, sửa lại từng chi tiết trong kế hoạch rồi xé nát từng tờ giấy vừa viết, vứt tung tóe xung quanh như tuyết rơi giữa phòng.

Kim Đồng Tử vẫn đậu trên mái tóc rối tung của cô, im lặng quan sát. Từ góc nhìn của nó, có thể thấy rõ từng bản kế hoạch bị cô gạch bỏ, những ý tưởng từng được cân nhắc rồi bị vứt đi không thương tiếc.

Loading...