Điều đáng sợ nhất là trên mặt bọn chúng không có mắt, không có mũi miệng – chỉ là những khoảng trũng lõm sâu vào, như thể có ai đó cố tình gọt đi toàn bộ ngũ quan. Hai tay rũ xuống hai bên, trắng toát và cứng ngắc như lưỡi d.a.o gốm.
Giữa vòng vây đó, Đỗ Hữu Phúc trông nhỏ bé đến dị thường. Ông ta ngẩng đầu, chậm rãi bước đến chỉnh lại tấm giấy vàng bạc bị rơi trên tường, dán ngay ngắn trở lại. Khi giấy đã dán xong, chữ "Thọ" hoàn chỉnh hiện rõ.
Nhưng lúc nhìn kỹ, mọi người mới phát hiện – đó không phải chữ “Thọ”.
Mà là chữ “Mượn”!
Mượn Thọ!
Ngay khi chữ “Mượn” lộ ra, cơ thể Trần Thần trên bàn thờ co rút lại, khô quắt như miếng thịt bò khô bị hút sạch sinh khí, chỉ còn lại một cái xác khô teo tóp.
Còn Đỗ Hữu Phúc thì đã không còn là người giấy nữa. Làn da ông ta giờ đây có độ đàn hồi như người sống, nhưng mang sắc xám xanh lạnh toát – trông chẳng khác nào một xác c.h.ế.t đã được luyện hóa thành cương thi.
Đến lúc này, ba người Mạc Kiệt mới thực sự hiểu câu nói lúc trước của Đỗ Hữu Phúc có ý gì.
Hóa ra, việc ông ta cưới Đỗ Hà không phải vì tình cảm hay duyên phận.
Mà là một cái bẫy. Một âm mưu đã được vạch sẵn từ lâu.
Mục tiêu của ông ta là mượn mạng sống của Đỗ Hà để tiếp tục sống thêm.
Nhưng Đỗ Hà không chịu khuất phục. Trước khi bị lấy mạng, cô đã kịp phản công, g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta trước, mượn ngược lại sinh mệnh của ông ta để sống sót.
Sau khi chết, Đỗ Hữu Phúc hóa thành lệ quỷ, bị kẹt trong ký ức về đêm bị sát hại. Hắn ta không ngừng tái diễn lại thời khắc ấy, hy vọng có thể lật ngược thế cờ – kéo Đỗ Hà xuống địa ngục cùng mình.
Dù đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng nhìn bề ngoài, Đỗ Hà lại chẳng hề có dấu hiệu lão hóa. Có lẽ là bởi trước đây, Đỗ Hữu Phúc từng định mượn tuổi thọ của bà ấy. Đáng tiếc, kế hoạch không những thất bại mà ông ta còn bị phản sát, ngược lại, chính tuổi thọ của ông ta lại bị Đỗ Hà đoạt mất.
Giờ đây, sau khi ra tay sát hại Trần Thần, rất có thể Đỗ Hữu Phúc đã rút cạn sinh mệnh của cậu ta. Mục tiêu g.i.ế.c hết những người còn lại trong căn từ đường này, e rằng cũng vì muốn tiếp tục kéo dài "sự sống" theo cách tàn độc ấy.
Chỉ là lần này, ông ta không thể sống như một người bình thường nữa. Những gì ông ta có thể làm, chỉ là gia tăng tà khí trong thân thể lệ quỷ của mình — một cách để níu giữ tồn tại đầy oán độc.
Cổ họng lệ quỷ vang lên những âm thanh rền rĩ, rồi đột nhiên, bàn thờ trước mặt phát ra tiếng rạn nứt rồi sụp đổ hoàn toàn.
Giá đỡ nến lăn xuống đất, ngọn lửa chập chờn như sắp tắt hẳn. Căn phòng chìm vào một thứ ánh sáng mờ nhòe, dị dạng, khiến không khí thêm phần rợn người.
Bạch Thu Diệp lập tức cảm thấy một làn khí lạnh như có thứ gì đó vừa lướt sát qua tai mình. Không do dự, cô xoay tay, ném mạnh chiếc hộp sắt mà cô bé kỳ lạ trước đó đã đưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/49.html.]
Một tiếng gầm trầm thấp, nghe như tiếng thú hoang, đột ngột vang lên sau lưng cô rồi biến mất giữa cơn lạnh buốt thấu xương.
Nhân lúc đó, Bạch Thu Diệp vội nhào người ra sàn, vừa bò vừa nhặt cây nến bị rơi, đồng thời trườn người lăn ra phía sau một chiếc quan tài. Khi còn chưa kịp ổn định lại hơi thở, cô đã nghe thấy tiếng bước chân đều đặn vang lên khắp căn phòng.
Trong ánh sáng mờ mờ của cây nến, cô nhận ra — những người giấy đang cử động.
Chúng chầm chậm giơ tay lên, móng tay nhọn hoắt, hướng thẳng về phía cô như những mũi d.a.o sẵn sàng lao tới.
“Rút lui đi! Không gian chật hẹp quá, bất lợi cho tụi mình!” Mạc Kiệt thấp giọng ra lệnh.
Nhưng khi quay đầu lại, anh ta phát hiện phía sau trống không — Bạch Thu Diệp, Phó Dao và Liễu Hạc đã nhanh chân chạy ra xa từ lúc nào rồi.
Mạc Kiệt: “…”
Không nói một lời, anh ta cũng nhanh chóng chui tọt ra sau một chiếc quan tài.
“Phải tìm cách ra khỏi từ đường trước.” Mạc Kiệt dùng khẩu hình nhắn với ba người còn lại.
Mộng Vân Thường
Nhưng Bạch Thu Diệp không nhịn được hỏi lại: “Anh nghĩ Đỗ Hữu Phúc sẽ tử tế đến mức để sẵn cửa cho tụi mình thoát à?”
Mạc Kiệt vừa quay đầu thì đã thấy — đúng như cô nói, cánh cửa lớn từ đường đã bị đóng kín, không còn kẽ hở.
Trong lúc họ còn đang trao đổi, từ phía Đỗ Hữu Phúc vang lên một chuỗi âm thanh rít gằn khó hiểu, giống như tiếng cười nhưng lại đầy u ám.
Bỗng dưng, từ trong chiếc quan tài gần Bạch Thu Diệp vang lên tiếng cào cấu ken két.
Đồng thời, Mạc Kiệt và Liễu Hạc cũng nghe thấy âm thanh tương tự phát ra từ những cỗ quan tài ngay sát bên họ.
“Chết rồi!”
Lời của Mạc Kiệt vừa thốt ra, thì nắp quan tài trước mặt anh ta bị năm móng vuốt xuyên thủng, lòi cả đầu ngón ra ngoài.
Không do dự, anh ta lăn mình tránh né, trườn ra giữa đại sảnh. Ba người còn lại cũng lập tức đồng loạt di chuyển theo.
Căn phòng này có tổng cộng mười bốn cỗ quan tài, trong đó mười ba chiếc vẫn còn đậy nắp. Nhưng giờ đây, gần như đồng loạt, toàn bộ nắp quan tài đều bị hất tung, rơi lăn lóc khắp nền.
Liễu Hạc nhấc chân tung một cú đá cực mạnh, hất văng một tấm nắp quan tài nặng trịch ra xa. Nhìn qua, ít nhất cũng phải sáu chục cân.
Bạch Thu Diệp thấy vậy không khỏi giật mình. Trong lòng cô thầm tặc lưỡi — đúng là cao thủ cấp 36 có khác!