Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 51

Cập nhật lúc: 2025-06-07 08:36:54
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ trong chớp mắt, hơn mười nghìn người đổ xô tham gia ván cược, gần như tất cả đều đặt vào cửa “toàn diệt”.

Ở chiều ngược lại, số người tin vào khả năng “có người sống sót” ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, tạo thành sự đối lập rõ rệt, gần như tàn nhẫn.

Mộng Vân Thường

Nếu cửa “toàn diệt” thắng, mỗi người cược đúng cũng chỉ nhận được một tấm vé sinh tồn nhỏ nhoi, không đủ duy trì quá lâu.

Ngược lại, nếu cửa “sống sót” thắng, thì số ít kẻ đánh cược ấy sẽ lập tức trở thành phú hào, ít nhất một đến hai năm không cần liều mạng xông vào phó bản để giành giật sự sống nữa.

Bên trong phó bản, Đỗ Hữu Phúc vừa thả xuống t.h.i t.h.ể đã bị hút cạn của Trần Thần, vừa dùng móng tay dài ngoằng lau khóe miệng.

Làn da ông ta giờ đã chuyển sang màu xanh tái lạnh lẽo, nhưng các động tác lại trở nên linh hoạt hơn nhiều, như thể đang hấp thu sinh khí.

Ở bên kia, Bạch Thu Diệp bắt đầu đếm ngược: “Mười lăm…”

Đỗ Hữu Phúc nghe thấy, nhếch môi cười kỳ dị, giọng nói khàn đặc vang lên:

“Mày đang… đếm ngược đến khoảnh khắc c.h.ế.t của chính mày à?”

Cô không phản ứng lại câu nói đó, chỉ tiếp tục đếm với giọng bình tĩnh, đều đều như không bị lay động: “Mười hai…”

Đỗ Hữu Phúc bật cười lớn. Tiếng cười khô khốc, vang vọng như gió lùa qua một chiếc cối xay bỏ hoang:

“Giết hết chúng nó cho tao.”

Ngay khi lời ra khỏi miệng, lũ người giấy đứng quanh ông ta đồng loạt chuyển động.

Gương mặt vốn vô hồn của chúng bất ngờ nứt ra một khe lớn quái dị—không có mắt, chỉ là một cái miệng há ngoác kéo dài đến tận mang tai.

Đáng sợ hơn, bên trong cái miệng ấy lại là một đôi mắt trắng dã, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương như muốn nuốt sống.

“Đừng nhìn vào chúng nó!” – Phó Dao hét lên cảnh báo.

Lời còn chưa dứt, Bạch Thu Diệp đột ngột thấy một cơn đau nhói dữ dội ở cánh tay. Cô lập tức nhận ra mình đã mất tập trung chỉ trong một tích tắc.

May thay, cô đã lường trước tình huống này—trước khi vào phó bản, cô đã tự dùng gai cây kim da châm vào tay mình. Trong vòng một đến bốn tiếng sau đó, cánh tay cô sẽ liên tục có cảm giác như bị ong đốt, tạo ra nỗi đau thực thể giúp cô tỉnh táo giữa ảo giác.

“Tám!”

Ở gần đó, Mạc Kiệt bị mê hoặc đến mức phản ứng chậm lại. Một người giấy lao tới, c.h.é.m thẳng một đường dài từ sau gáy xuống đến tận thắt lưng.

Vết thương sâu hoắm, m.á.u tuôn xối xả khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng phải rợn tóc gáy.

“Sáu!”

Liễu Hạc bị va mạnh vào cánh cửa từ đường. Toàn thân cậu ta đập thẳng vào gỗ, bụi từ trần nhà rơi xuống phủ đầy đầu. Ngọn nến cậu cầm theo cũng tắt phụt, khiến một góc căn phòng lập tức chìm vào bóng tối dày đặc.

“Chỉ còn bốn giây nữa! Cố thêm chút nữa thôi!”

Bạch Thu Diệp lăn người qua một cỗ quan tài để tránh cú c.h.é.m từ người giấy, sau đó nhanh chóng rút ra toàn bộ số d.a.o chẻ củi còn lại, ném hết ra ngoài không cần nhắm. Cô chẳng buồn quan tâm chúng có trúng mục tiêu hay không—một giây cũng đáng giá lúc này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/51.html.]

“Ba!”

Lưng Đỗ Hữu Phúc đột nhiên cong lên, phần thân trên của ông ta kéo dài một cách dị thường, giống như một con rết khổng lồ bị khâu vá lại.

Cái miệng đầy m.á.u tươi há to, mang theo mùi tanh tưởi nồng nặc, lao thẳng về phía Bạch Thu Diệp.

“Hai!”

Từ xa vọng lại tiếng chim hót lanh lảnh xé toạc bầu không gian im lặng. Lũ chim bị đánh thức giữa bóng tối mờ sáng, bay tán loạn khỏi tán cây.

Trong từ đường, bốn người còn sống sót đều bị thương nặng, nhưng vẫn cố gắng dồn chút sức lực cuối cùng để kéo lê thân thể, dẫn dụ đám người giấy đến giữa căn phòng, sát với bức tường phía sau.

“Một!”

Giọng của Bạch Thu Diệp vang lên rõ ràng, như tiếng chuông kết thúc đầy quyết đoán.

Đồng thời, trong phòng livestream, bình luận nổ tung:

[Trời má, mấy người nhìn kìa!]

Ở góc làng, một tảng đá khổng lồ được treo lơ lửng bằng lưới thừng trên cây, ngay bên dưới là một ngọn lửa nhỏ đang âm ỉ cháy.

Lửa l.i.ế.m dần sợi thừng, đốt cháy nó trong im lặng cho đến khi...

Đoạn!—Sợi dây bất ngờ đứt.

Tảng đá lập tức rơi xuống, “rầm” một tiếng đập mạnh vào cần gạt được giấu kỹ. Đầu còn lại của cần gạt, vốn bị chặn, b.ắ.n lên dữ dội.

Một bóng đen lao vút qua không gian trong nháy mắt.

Chỉ nghe một âm thanh gào thét chấn động như sóng dữ vỡ bờ vang vọng khắp từ đường.

Một vật thể khổng lồ lao thẳng từ trên trời xuống, phá toang mái nhà, đ.â.m sầm vào ngay giữa gian thờ bài vị.

Là một tượng Phật bằng đá. Gương mặt từ bi, đôi mắt khép hờ, toàn thân phủ một tầng khí lành nhàn nhạt, như linh lực tụ hội.

Cả đám người giấy bị dồn đến giữa căn phòng không kịp phản ứng, lập tức bị tượng Phật đè xuống.

Chúng bị nghiền ép đến mức trở thành những mảnh giấy phẳng lì, sau đó tan ra thành vô số mảnh nhỏ—mảnh nào mảnh nấy đều lạnh toát, như chưa từng tồn tại trong thế giới này.

Dưới sức nặng khủng khiếp của tượng Phật, đôi chân của Đỗ Hữu Phúc bị ép đến biến dạng. Ông ta gào lên đầy đau đớn, mùi khét lẹt như giấy tiền âm phủ bị đốt bốc lên từ người ông ta.

Trong cơn tuyệt vọng và giận dữ, ánh mắt Đỗ Hữu Phúc ánh lên vẻ hung ác. Không do dự, ông ta tự tay xé rách phần chân đã bị dập nát, cố gắng lê lết chạy về phía căn phòng tối phía sau.

Những hình nhân giấy còn sót lại lập tức được ông ta điều khiển, lảo đảo đứng dậy chắn trước lối ra vào.

Ngay khi cánh cửa phòng tối chuẩn bị khép lại, Đỗ Hữu Phúc bỗng há miệng cắn mạnh vào chữ "Thọ" được khắc trên tường.

Loading...