Phó Dao khó hiểu, khẽ nghiêng đầu: "Ơ? Cô ấy hình như không vui lắm?"
Mạc Kiệt thì đã hóa đá từ lúc nào: "Không chỉ không vui đâu… tôi thấy cô ấy như đang tính đập đầu vô tường ấy."
Liễu Hạc chống tay lên quan tài đã nứt, chậm rãi đứng dậy. Cậu lau m.á.u bên khóe miệng, cau mày nhìn Đỗ Hà: "Rốt cuộc Đỗ Hữu Phúc c.h.ế.t từ bao giờ?"
"Ông ta c.h.ế.t từ hai mươi năm trước." Đỗ Hà đáp lạnh lùng. "Năm đó, hắn định hại tôi, nhưng lại bị tôi g.i.ế.c trước."
Liễu Hạc càng nghe càng khó hiểu: "Vậy tại sao bà lại để tụi tôi vào đây?"
Đỗ Hà hơi nghiêng đầu, ánh mắt u ám: "Suốt hai mươi năm qua, cứ đến lễ Vu Lan, mọi thứ tàn độc của năm đó lại sống dậy – vừa g.i.ế.c người, vừa hại mình. Chúng không thể bị tiêu diệt nếu không có ánh mặt trời. Tôi vẫn luôn chờ cơ hội này."
Nói đến đây, trong mắt bà lóe lên tia sáng: "Cảm ơn các cô cậu đã giúp tôi tạo ra cơ hội ấy."
Ánh sáng đầu ngày chiếu rọi lên gương mặt bà, từng tia len qua hàng mi dài và làn da trắng mịn như sứ. Thế nhưng, dưới ánh sáng ấy, gương mặt vốn như thiếu nữ lại dần hiện ra những nếp nhăn tuổi tác, lộ rõ dấu vết thời gian.
Chỉ trong chốc lát, dung nhan trẻ trung của Đỗ Hà đã chuyển thành gương mặt phụ nữ trung niên – không còn là tuổi đôi mươi nữa, mà là độ tuổi bốn mươi trầm lặng.
Bạch Thu Diệp vừa thoát khỏi cơn hoảng loạn, thì lại hoảng hốt lần nữa. Cô nhìn Đỗ Hà, kinh ngạc thốt lên: "Mặt bà…"
Đỗ Hà bình tĩnh giải thích: "Ai bị mượn tuổi thọ sẽ mãi bị giam trong hình nhân giấy. Chỉ khi thời gian được ‘vay mượn’ cạn kiệt thì linh hồn mới tan biến. Nếu hình nhân bị phá hủy, họ cũng sẽ biến mất hoàn toàn."
Ánh mắt bà sắc lạnh: "Đỗ Hữu Phúc đã chết. Tuổi thọ mà tôi từng nhận được từ hắn, bây giờ cũng phải trả lại."
Dứt lời, đám hình nhân giấy trong sảnh đường bỗng đồng loạt bốc cháy, biến thành tro tàn trong chớp mắt.
Mạc Kiệt và Liễu Hạc cảm nhận rõ ràng thân thể mình nhẹ bẫng, như thể toàn bộ trói buộc vô hình vừa được tháo gỡ. Cảm giác tê liệt nơi tay chân cũng nhanh chóng tan biến.
Phó Dao – người bị dính lời nguyền nghiêm trọng nhất – vịn vào tường, cúi người nôn ra một mớ giấy vụn đen kịt. Cô ta sờ lên người, rồi ánh mắt bừng sáng: "Lời nguyền oán chú… bị giải rồi!"
Đỗ Hà bình thản nói: "Chúng gieo nghiệp nên phải trả giá. Bị nhốt giữa sự sống và cái chết, không c.h.ế.t hẳn, cũng chẳng thể sống. Trước đây, các cô cậu chỉ là vật hi sinh cho chúng."
Dứt lời, bà rút con d.a.o cạo xương ra, dứt khoát cắm xuống t.h.i t.h.ể nửa người nửa giấy của Đỗ Hữu Phúc. Chỉ trong một nhát, toàn thân hắn hóa thành lớp bụi trắng mịn, bay tản mát trên nền đất.
Mộng Vân Thường
"Tôi phải đi chuẩn bị bữa sáng." – Giọng nói của bà đột nhiên dịu đi vài phần – "Nếu muốn, các cô cậu có thể sang ăn."
Nói rồi, bà xoay người rời khỏi gian thờ, dáng đi bình thản, như thể tất cả những gì vừa xảy ra chưa từng tồn tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/53.html.]
Trong gian phòng chỉ còn lại đống giấy vụn lẫn tro tàn vương vãi đầy sàn, giữa tiếng kêu loạn xạ của lũ gà vịt chưa chịu yên.
Ngay lúc đó, Bạch Thu Diệp như chợt nhớ ra gì đó. Mặt cô biến sắc, vội lao ra khỏi từ đường, cúi người dập tắt sợi ngòi lửa vẫn đang âm ỉ cháy dưới đất.
Đó chính là bước thứ hai trong kế hoạch của cô – kích nổ.
Trước sự áp đảo tuyệt đối, nỗi sợ sẽ bị đè bẹp. Vì vậy, trước khi bước vào từ đường, cô đã âm thầm gài thuốc nổ tự chế quanh khu vực. Dù còn thô sơ, nhưng ngay khi lên kế hoạch cho bước hai, cô đã bắt đầu tích trữ vật liệu. Một khi ngòi lửa được châm, nơi này sẽ nổ tung. Dù là Đỗ Hữu Phúc hay Trương Hữu Phúc, tất cả quan tài sẽ bị xé nát.
Nếu như Đỗ Hữu Phúc chưa chết, cô còn tới chín mươi bảy bước tiếp theo để đưa hắn về địa ngục, từng bước một.
Chỉ tiếc rằng… không có “nếu như”.
Bạch Thu Diệp giẫm tắt ngòi lửa, đứng yên nhìn tàn tro dưới chân, trong lòng trào lên nỗi xót xa không thể gọi thành tên.
Dưới ánh nắng mờ nhạt đầu ngày, ba người còn lại im lặng nhìn t.h.i t.h.ể Trần Thần đã hoàn toàn biến dạng. Không ai nói gì thêm, chỉ lặng lẽ rời khỏi ngôi miếu, bước vào ánh sáng dịu dàng của buổi sớm tinh mơ.
Từ xa, Mạc Kiệt thấy Bạch Thu Diệp đang đứng dậm chân đầy bực tức, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đến lúc này, anh mới nhận ra — rốt cuộc Bạch Thu Diệp đã bày ra những gì, hay cái “đại thần” chưa từng lộ mặt kia đã âm thầm làm những gì, có lẽ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Quan trọng là: anh còn sống.
Mạc Kiệt cười một tiếng, tự giễu: “Thì ra cũng chẳng có cái gì gọi là hai mươi năm trước hay hai mươi năm sau, tất cả chỉ là một con lệ quỷ không cam lòng buông bỏ chấp niệm mà thôi.”
Liễu Hạc duỗi vai, uể oải nói: “Trời đất ơi, cả đêm không chợp mắt. Tuy mọi chuyện không suôn sẻ như dự tính, nhưng nghĩ đến chuyện chỉ trong một đêm mà giải quyết xong hết thì cũng coi như chấp nhận được.”
Phó Dao khoanh tay, hừ lạnh: “Hừ, nếu không có tôi lo liệu từ đầu, Đỗ Hữu Phúc còn chờ được đến lúc các người vào từ đường chắc?”
Câu nói vừa dứt, giọng Bạch Thu Diệp bất ngờ vang lên: “Kết thúc? Các người tưởng mọi chuyện kết thúc rồi sao? Công việc của chúng ta vẫn chưa hoàn thành đâu.”
Cả ba sững người, vội bật thiết bị đầu cuối lên xem. Dưới mục nhiệm vụ thứ hai, tiến độ vẫn là 0/2.
Không khí hân hoan vì sống sót lập tức tan thành mây khói.
Mạc Kiệt: “…”
Liễu Hạc: “——”
Phó Dao: “…”