Mạc Kiệt nhìn Bạch Thu Diệp, nghi hoặc hỏi: “Có khi nào đây là lỗi hệ thống không?”
Liễu Hạc cũng ngơ ngác: “Lạ thật, rõ ràng là mục tiêu đã bị người thuê – Đỗ Hà – tự tay xử lý rồi, sao vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn tất? Vô lý quá!”
Bạch Thu Diệp nhún vai, giọng bình thản như đã quá quen với tình huống này: “Ở cái nơi quỷ quái này mà còn đòi hỏi logic hay khoa học thì chỉ có mà tự rước bực vào thân thôi.”
Liễu Hạc ôm đầu than trời: “Chẳng lẽ giờ phải đi xin Đỗ Hà xác nhận điểm số hả?”
Mạc Kiệt bật cười: “Cậu nghĩ gì thế? NPC trong game mà cậu từng thấy ai chỉnh bug bằng cách đi nói chuyện với NPC chưa? Mơ đi.”
Bạch Thu Diệp gật đầu tán thành. Nếu có thể chỉ cần nói vài câu là sửa được bug, cô đã thoát ra khỏi đây từ lâu rồi.
“Đợi thôi,” cô nói, ánh mắt nhìn xa xăm. “Chờ đến ngày thứ ba, chắc chắn sẽ có kết quả.”
Cùng lắm là quay lại điểm xuất phát vào đêm thứ ba — cô đã sống như vậy suốt mười ba năm nay.
Tuy ngoài mặt Bạch Thu Diệp vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang cuộn trào bất an.
Mười ba năm… Bốn ngàn bảy trăm bốn mươi lăm ngày. Mình đã tính toán từng bước, cẩn thận từng chi tiết… Mới chỉ là bước đầu thôi mà boss đã bị đánh bại? Không thể nào! Sao có thể dễ vậy được!
Ngay lúc đó, cô bỗng nhận ra không khí xung quanh đang thay đổi. Một luồng xoáy mạnh vô hình xuất hiện quanh bốn người họ, cuốn theo những đợt sóng khí rõ ràng bằng mắt thường, thổi bay mọi vật thể ven đường.
Khung cảnh xung quanh giống như một tòa nhà bị đánh sập — từng mảng không gian vỡ vụn, rơi rụng như gạch vụn.
【CẢNH BÁO: Phó bản sắp sụp đổ!】
Mộng Vân Thường
【CẢNH BÁO: Phó bản sắp sụp đổ!】
【CẢNH BÁO: Phó bản sắp sụp đổ!】
【Hệ thống không thể tính điểm xếp hạng nghề nghiệp, hệ thống không thể kết toán phần thưởng, hệ thống không thể #¥%%@, hệ thống không thể #¥%¥#】
Mạc Kiệt trợn mắt: “Cái quái gì đang diễn ra vậy?!”
Liễu Hạc thảng thốt: “Phó bản… sắp nổ tung thật hả?”
Ngay cả Bạch Thu Diệp cũng lần đầu chứng kiến cảnh tượng như thế này. Cô vội nắm chặt một thân cây ven đường để giữ thăng bằng. Thế nhưng cành cây lắc dữ dội, những quả chín trên cao đồng loạt rơi xuống, đập thẳng vào đầu từng người một cách không nương tay.
Từ phía trong từ đường, những con bò từng chạy loạn bỗng như bị triệu hồi, đồng loạt lao ra ngoài, rầm rập chạy đi như điên.
Lũ gà trống trong sân thì vỗ cánh loạn xạ, bay vút lên không, giống như đột nhiên được nâng cấp hệ gen, phá tan mọi giới hạn tiến hóa.
Điều quái dị chưa dừng lại ở đó — từ bầu trời trong veo không một gợn mây, từng tảng đá lớn nhỏ rơi xuống như mưa, va vào mặt đất tạo ra tiếng vang “rầm rầm” đầy uy hiếp.
Đá nhỏ trúng người đã thấy buốt rát, còn những khối đá lớn phải hai người ôm mới xuể, nếu rơi trúng ai thì chắc chắn… tan xác.
Phó Dao hét lớn: “Mau tìm chỗ trú ẩn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/54.html.]
Không cần nhắc, Bạch Thu Diệp đã nhanh chóng lao về phía trước. Trong đầu cô chỉ còn duy nhất một suy nghĩ — căn cứ bí mật của mình.
Ba người còn lại thấy cô chạy thẳng về một hướng cũng vội vã đuổi theo.
Cả nhóm chạy về hướng đông, đến gần một căn nhà thì một đứa trẻ bất ngờ lao ra chặn đường.
Chính là đứa trẻ từng trao đổi với cô.
Dưới chân đứa bé bỗng xuất hiện một cái bóng đang lớn dần – là một tảng đá khổng lồ rơi xuống từ trên trời. Chỉ còn vài giây nữa là sẽ đập trúng.
Không kịp suy nghĩ, Bạch Thu Diệp lao tới, ôm chặt lấy đứa bé rồi lăn sang một bên, né khỏi cú rơi trong gang tấc. Cô vừa thở hắt ra nhẹ nhõm thì lại nghe thấy tiếng rầm rầm liên tiếp – hàng loạt tảng đá lớn tiếp tục rơi xuống từ trên cao, như thể muốn chắn hết lối đi của cô.
Bạch Thu Diệp rùng mình, hoang mang tự hỏi: “Chẳng lẽ đây là quả báo vì mình từng dùng tượng Phật đè hình nhân giấy?”
Bên kia dãy đá chắn, giọng của Mạc Kiệt vọng đến: “Bạch Thu Diệp! Cô ổn chứ?!”
“Chưa chết!” Cô đáp gọn.
“Chờ chút, chúng tôi sẽ qua ngay!”
Nhưng chưa kịp có động tĩnh gì thêm, mặt đất trước mắt bọn họ như bị một lực vô hình xé toạc. Một khe nứt khổng lồ hiện ra, sâu hun hút không thấy đáy, như nối thẳng xuống địa ngục. Từng cơn gió lạnh rít lên từ đáy khe, mang theo mùi mục rữa và âm thanh lẫn giữa tiếng gió và tiếng đá va đập.
Những tảng đá vừa rơi xuống cũng lần lượt trượt vào trong khe, tạo nên tiếng ma sát chói tai với vách đá, rồi khi rơi sâu hơn nữa thì hoàn toàn biến mất, không còn tiếng chạm đáy.
“Có khi phó bản này sắp sụp rồi.” Mạc Kiệt đứng bên mép khe, cố gắng giữ thăng bằng trên nền đất đang rung chuyển. “Tìm chỗ nào an toàn đã!”
“Biết rồi!” Bạch Thu Diệp ôm đứa bé đáp lời, giọng không giấu được căng thẳng.
“À, đúng rồi… Sau khi ra khỏi đây—”
“Hả?”
Mạc Kiệt chỉ cười: “Không có gì, gặp lại sau.”
“Tạm biệt nha.” Phó Dao cũng giơ tay, vẻ lười biếng quen thuộc: “Lần tới gặp lại, tôi nhất định đòi lại vé sinh tồn từ cô!”
Bạch Thu Diệp: “…”
Đừng mơ!
Liễu Hạc thì vừa quay lưng vừa nói: “Ban đầu định hỏi cô vài chuyện, nhưng thôi, để sau nói tiếp nhé. Tạm biệt.”
Hả? Chuyện gì mà để sau? Bạch Thu Diệp hơi ngẩn người, trong tai vẫn còn vang giọng Liễu Hạc, lảm nhảm như thể bị giải phong ấn.
Cô không hiểu vì sao cậu ta bỗng nói nhiều như vậy. Nhưng nhìn Liễu Hạc lúc này, cái hình bóng ám ảnh tâm trí cô suốt bấy lâu dường như đã tan biến. Có thể… chỉ là cô tự tưởng tượng ra.
Biết đâu, người đó vốn chẳng tồn tại.
Có lẽ là hậu quả từ việc tâm lý phân tách sau 13 năm bị kẹt trong chuỗi phó bản đáng sợ này.