Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 664
Cập nhật lúc: 2025-09-15 16:30:21
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bỗng nhiên, độc hành đầu về phía cửa chính.
"Có tiếng động bên ngoài." Cô .
Vài giây khi cô dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ông An, nhà ai ?"
"Nhà các ? Không vứt rác ?"
"Này, ai ở nhà ?!"
Tiếng gõ cửa tiếp tục một lúc, nhưng nhận hồi đáp nên dần im bặt.
Mộng Vân Thường
"Nhà ? Bình thường bọn họ vô lý thế."
" , hai vợ chồng bọn họ đều là lịch sự nhã nhặn, khá quý bọn họ. Nghe đứa con tự kỷ, nhưng mỗi dắt khám trông cũng ngoan ngoãn lắm."
"Nói mới nhớ, cả tuần thấy bọn họ khỏi nhà."
"Ừ nhỉ, thường thứ bảy bọn họ đưa con khám, nhưng hôm nay phơi chăn ở vườn cả ngày mà chẳng thấy bóng dáng bọn họ ."
"Hay là xảy chuyện gì ?"
"Hay gọi bảo vệ đến xem ?"
Những tiếng bàn tán bên ngoài dần xa mất hút nơi hành lang.
Khoảng mười mấy phút , tiếng bước chân vang lên cửa.
"Ôi trời! Cái mùi gì thế ! Mọi đừng động , báo cảnh sát đây."
"Sao báo cảnh sát? Có chuyện gì ?"
"Mọi ngửi thấy mùi là mùi gì ?"
"Chỉ là mùi rác thôi mà."
"Rác thông thường mùi như thế , đây là mùi thịt thối. Phải là lượng thịt lớn hỏng mới nồng nặc thế ."
"Ôi, đừng nữa, sợ quá. Hay là nhà bọn họ..."
Một lúc , cảnh sát do bảo vệ gọi tới đến.
Cánh cửa chính mở , bên ngoài hai cảnh sát và hai nhân viên bảo vệ.
Ngay khi cửa mở, bọn họ lập tức bịt mũi, sắc mặt tái mét.
Một trong hai cảnh sát với đồng nghiệp: "Gọi thêm đến ngay."
Nhân viên bảo vệ hỏi: "Thật sự là mùi c.h.ế.t ?"
Viên cảnh sát trả lời: "Mùi nồng thế chắc c.h.ế.t nhiều ngày . Nhà thường những ai sinh sống?"
Người quản lý tòa nhà : "Một cặp vợ chồng, cùng với đứa con của bọn họ, đứa bé mới 4 tuổi, bẩm sinh vài vấn đề."
Khi bọn họ đang chuyện ở cửa, hướng phòng ngủ bỗng vang lên tiếng mở cửa.
Người quản lý túm lấy tay áo cảnh sát, mặt tái mét như sắp ngất: "Không... thể nào... lẽ là hiện tượng trả xác?!"
Viên cảnh sát vội rút dùi cui , cảnh giác về phía đó.
Chỉ thấy một bóng nhỏ bé bưng một chiếc bát từ góc hành lang bước .
Cậu bé vẫn mặc bộ đồ ngủ từ ngày cha qua đời, dính thứ gì mà quần áo loang lổ những vết đen vàng.
Lẽ ở độ tuổi căng tràn collagen nhất, nhưng gương mặt bé hóp , da vàng vọc, vẻ lâu ăn uống đầy đủ.
Nhìn thấy những vị khách mời trong phòng khách, bé đặt chiếc bát xuống.
Mép bát mốc xanh, bên trong là thứ cháo nhão rõ là gì.
Người quản lý hỏi run rẩy: "Cháu bé ơi, ở nhà một thế, bố cháu ?"
Cậu bé giơ tay chỉ về phía cửa phòng ngủ.
Hai cảnh sát vội chạy về hướng đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/664.html.]
Khi bọn họ di chuyển, bức tường khí mặt Bạch Thu Diệp và độc hành cũng biến mất.
Hai theo chân cảnh sát, bước căn phòng ngủ.
Bày trí trong phòng vẫn y nguyên như lúc vợ chồng nạn nhân hại, nhưng t.h.i t.h.ể bọn họ trương phình, vết thương đầy những con giòi trắng nhúc nhích, khuôn mặt phủ đầy vết tử ban đen, trông còn ghê rợn hơn cả yêu quái trong phim kinh dị.
kinh khủng nhất là khi cha qua đời, bé hiểu khái niệm cái c.h.ế.t nên vẫn sống cùng bọn họ.
Những mảng cứng đen vàng bé, phần lớn đều là dịch tử thi của cha .
Cảnh sát bắt đầu hỏi bé chuyện gì xảy .
bé vẫn lời nào, tay nắm chặt cánh tay , cúi đầu dám cảnh sát.
Bạch Thu Diệp ngoái cánh cửa mà cô và độc hành bước .
"Chúng thôi."
Bước khỏi cánh cửa thứ tư, độc hành trở nên uể oải.
Bạch Thu Diệp nhắc nhở: "Tỉnh táo lên, mới cửa thứ tư thôi, cô ảnh hưởng ngay bây giờ ?"
Nghe lời nhắc của Bạch Thu Diệp, độc hành nhận nơi bọn họ đang rạp chiếu phim, những hình ảnh chứng kiến cũng cảnh phim.
Đây là thế giới tinh thần mà bác sĩ An Lạc cố tình kéo bọn họ , thứ cho bọn họ thấy đều mang ý đồ đặc biệt.
Dù quá khứ của bác sĩ An Lạc chứa đựng những bi kịch , nhưng hiện tại còn là đứa trẻ 4 tuổi nữa. Từ một trưởng thành vấy m.á.u trở thành một lệ quỷ thấm đẫm nhiều m.á.u hơn.
Người độc hành mỉm với Bạch Thu Diệp: " hiểu ."
"Thảo nào cô hành động một ." Bạch Thu Diệp : "Chỉ cần lóc mặt là thể lừa cô nhỉ."
Người độc hành lặng thinh: "Với lớn như ."
Bạch Thu Diệp : "Trẻ con cũng nguy hiểm."
Khi câu , cô chợt nhớ đến cô bé gặp trong phó bản dành cho mới.
Nghĩ đến việc ngốc nghếch sống suốt mười ba năm con mắt dò xét của khác, còn ở trong chính ngôi nhà của bọn họ, Bạch Thu Diệp khỏi rùng .
Cánh cửa thứ năm ở tầng hai, hai bước lên lầu và phát hiện hành lang khác hẳn so với lúc nãy.
Dù ký túc xá là tòa nhà thật mà là thế giới tinh thần của bác sĩ An Lạc, nhưng đó ngoài cửa phòng và phòng khác biệt, hành lang vẫn giống hệt ký túc xá thật.
Giờ đây, mắt bọn họ, hành lang xuất hiện những mảng nấm mốc đen xì mọc chi chít ở góc tường hoặc trần nhà.
Khung cửa nào cũng giăng đầy mạng nhện, đường ống lộ ngoài bong tróc sơn, phía vang lên tiếng sột soạt của lũ chuột chạy qua.
Dù ký túc xá thật xây dựng hai mươi năm, nhưng tình trạng cũng tồi tệ như những gì Bạch Thu Diệp và độc hành đang chứng kiến.
Bạch Thu Diệp : "Hành lang đổi, chẳng lẽ liên quan đến trạng thái tâm lý của bác sĩ An Lạc giai đoạn ?"
Người độc hành gật đầu: " cũng nghĩ ."
Hai tiến đến cửa thứ năm, mở nó .
Cậu bé trong phòng lớn hơn, so với cánh cửa thứ tư thì cao thêm nhiều, trông sáu bảy tuổi.
Cậu đang bàn học, cúi đầu xem một cuốn sách dày cộp.
Bìa sách sờn rách đến mức thể nhận tựa đề, nhưng độ dày của nó cho thấy nội dung bên trong thứ trẻ con tuổi thể hiểu .
Thế mà bé chăm chú , khó tưởng tượng một đứa trẻ ở độ tuổi thể tập trung loại sách như .
Vì bé đối diện cửa, góc của Bạch Thu Diệp và độc hành chỉ thấy bìa sách chứ thấy nội dung bên trong.
Người độc hành : "Cậu chút dáng dấp của bác sĩ An Lạc khi trưởng thành ."
Bạch Thu Diệp đáp: "Bây giờ trông dễ thương hơn lúc lớn nhiều."
Đang chuyện thì cánh cửa lưng bé bật mở, một phụ nữ bước .
Người khá giống của An Lạc, hai thầm đoán lẽ là chị hoặc em gái của cô .
Nghe tiếng động, bé đặt cuốn sách xuống.
Bạch Thu Diệp và độc hành ngạc nhiên, chứng tự kỷ của An Lạc dường như cải thiện khi cha qua đời.