Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 666
Cập nhật lúc: 2025-09-15 16:31:35
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, mở cửa bước . Thấy , dì vội vàng theo.
Bạch Thu Diệp và độc hành lùi khỏi cánh cửa đen, tấm biển "6" mắt bọn họ dần biến đổi hình dạng.
Người độc hành liếc xung quanh: "Cô thấy hành lang dường như đổi chút nào ?"
Bạch Thu Diệp quan sát kỹ, phát hiện những vết mốc tường lan rộng hơn, ngay cả những cánh cửa giống hệt giờ đây cũng trở nên sần sùi, bề mặt phủ đầy rỉ sét.
Theo logic từ cánh cửa thứ sáu, lúc đó tình trạng của An Lạc cải thiện, thể chuyện trở , thứ đang theo chiều hướng . Lẽ hành lang trong thế giới tinh thần trở nên tươi sáng hơn.
Thế nhưng hiện thực trái ngược, hành lang ngày càng tồi tệ, ánh sáng cũng mờ dần.
"Hay là ngay từ lúc đó, lên kế hoạch g.i.ế.c ?" Người độc hành phân tích: "Cậu tiếp cận bác sĩ cũng chỉ để học hỏi cách g.i.ế.c tinh vi hơn."
Hai tiến đến cánh cửa thứ bảy.
Mở cửa , một lớp học hiện lên mắt.
An Lạc giờ là thiếu niên, ở dãy bàn cuối cùng.
Dáng vẻ cao ráo, chân tay dài cho thấy phát triển vượt bậc trong vài năm qua, khác xa hình ảnh bé nhút nhát ngày nào.
Giáo viên đang giảng bài bục, nhưng chẳng thèm , chỉ chăm chú bài tập.
lúc đó, giáo viên bất ngờ gọi tên .
"An Lạc, lên bảng bài ."
An Lạc đặt bút xuống, bình tĩnh bước lên bục, chút do dự đáp án lên bảng đen.
Vị giáo viên mặt cứng đờ: "Sao em chỉ đáp án? Quá trình giải ?"
Nghe , An Lạc cầm phấn lên, nhanh chóng bộ lời giải.
Giáo viên đành bất lực, hiệu cho về chỗ, cuối cùng nhắc nhở: "Trên lớp vẫn giảng, những chi tiết chỉ sách thể hiểu hết ."
An Lạc gật đầu, thẳng lưng bước xuống.
Khi qua, tiếng xì xào nổi lên:
"Gì mà cao thế ."
"Nghe giờ từng học tiểu học luôn."
"Lúc nào cũng ủ dột, ghét thật đấy."
Giáo viên gõ mạnh khăn lau bảng: "Trật tự! Tập trung giảng!"
An Lạc về chỗ, tiếp tục lật cuốn sách bài tập chứ lời giáo viên.
Bạch Thu Diệp và độc hành phát hiện rằng bài tập vượt xa phần kiến thức thầy giáo đang giảng.
Hơn nữa, An Lạc giải bài tập một cách thuần thục, hề chút vướng mắc nào.
Dường như trong nghịch cảnh, thực sự trở thành một thiên tài.
Chỉ điều thiên tài lòng các bạn cùng lớp, lẽ vì mới chuyển đến, cũng thể do quá xuất sắc nên cây cao luôn chặt .
Vừa hết giờ học, hai nam sinh chạy đến bàn của An Lạc.
Một trong hai hỏi: "An Lạc, đánh bóng với bọn một lát ."
An Lạc đặt bút xuống: "Xin , chơi."
Nam sinh : "Gì cơ? Cậu thậm chí còn chơi cái ?"
Người mời An Lạc vội : "Mỗi sở trường riêng mà, hiểu. Nghe thành tích , giờ học?"
An Lạc trả lời: "Sức khỏe ."
Nam sinh đó giả vờ hiểu : "À thì là sức khỏe . Không , bọn sẽ giúp rèn luyện thể chất."
Vừa , liền kéo mạnh An Lạc dậy. Thân hình An Lạc mảnh khảnh, trông yếu ớt, kéo một cái ngã chúi về phía , đến cả bàn học cũng xô lệch.
Nam sinh đó giả vờ ngạc nhiên: "Xin nhé, cố ý ."
An Lạc bình thản , trong mắt thoáng hiện ánh mắt kỳ quái.
Ánh mắt đó khiến nam sinh dám thẳng, giả vờ nhặt sách giúp An Lạc để cúi mặt xuống.
An Lạc : "Không cần , để tự ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/666.html.]
Cậu cúi xuống nhặt những cuốn sách và cây bút rơi vãi đất. Nghe , nam sinh lập tức dậy, khoác vai bạn bỏ .
Các học sinh khác trong lớp chứng kiến cảnh An Lạc cô độc nhặt sách vở, nhưng ai đến an ủi .
Sau khi rời khỏi cánh cửa thứ bảy, độc hành : "Cảnh chúng thấy lẽ là lúc mới trường."
An Lạc là học sinh chuyển đến, các bạn trong lớp nhóm riêng, nên khó hòa nhập.
Hơn nữa, tính cách An Lạc thể hiện ở trường cực kỳ lập dị, càng khiến việc giao tiếp thêm khó khăn.
Những gì Bạch Thu Diệp và độc hành thấy chỉ là phần nổi của tảng băng về cuộc sống học đường của An Lạc.
nếu đổi, những ngày ở trường chắc chắn sẽ dễ chịu.
Dù , những cảnh tượng xuất hiện trong hai căn phòng cũng khó lý giải cho hành lang tối tăm bẩn thỉu như hiện tại.
Câu trả lời lẽ ở căn phòng cuối cùng tầng hai.
Bạch Thu Diệp và độc hành đến cánh cửa thứ tám.
Lần khi mở là bệnh viện, chính là nơi An Lạc từng khám bệnh.
An Lạc trong phòng khám, vị bác sĩ đây từng điều trị cho đang thu dọn bàn việc, vẻ hết giờ .
An Lạc đến để khám bệnh, đó trò chuyện mật với bác sĩ, khí giữa hai hòa hợp, như những bạn lâu năm.
Bác sĩ : "An Lạc, hôm nay thật sự phiền , cuối tuần hiếm hoi về nhà nghỉ ngơi mà còn đến đây giúp việc ."
An Lạc đáp: "Không , sẵn lòng mà."
Bác sĩ ha hả: "Ha ha, ngay nhóc với mà. Được , giờ chúng thôi."
Nói xong, hai đẩy cửa rời khỏi phòng bệnh.
Bạch Thu Diệp và độc hành tưởng rằng cảnh tượng kết thúc, đang chuẩn rút lui qua cánh cửa đen thì phát hiện phía là một bức tường khí trong suốt.
Người độc hành : "Sao lùi nữa, lẽ nào theo bọn họ?"
Bạch Thu Diệp bình tĩnh đáp: "Cứ theo xem bọn họ đến ."
Hai theo đến bãi đỗ xe, thấy An Lạc cùng vị bác sĩ tiến đến một chiếc sedan.
Bác sĩ dùng chìa khóa mở cửa, bật nắp cốp lấy một chiếc hộp carton. Trong hộp đựng giấy bìa màu, ông lấy một túi nhỏ đưa cho An Lạc: "Lát lên xe gấp những thứ nhé, sẽ đặt nhẫn ở tầng cùng. Khi gặp bạn gái , sẽ còn ôm hộp đợi bên cạnh."
"Nghe hiệu lệnh của ." Bác sĩ dặn dò: "Tuyệt đối đến sớm hơn, nếu sẽ mất chút bất ngờ."
An Lạc gật đầu, mang hộp giấy bìa lên ghế .
Người độc hành ngạc nhiên: "Không ngờ ở đây chứng kiến cảnh cầu hôn nhỉ?"
Thấy chiếc xe sắp nổ máy, Bạch Thu Diệp và độc hành vội nhảy lên nóc xe.
Người độc hành lo lắng: "Hai chúng cứ thế mất, lỡ cánh cửa biến mất thì ."
Bạch Thu Diệp phân tích: "Cứ ở mãi trong phòng khám cũng tìm cách về."
"Cũng ." Người độc hành liếc chiếc xe: " hai đứa bám nóc xe thế —"
Lời còn dứt, bác sĩ đạp ga phóng vụt .
"Thật sự rơi xuống ..." Người độc hành bám chặt giá đỡ hành lý nóc xe, thều thào nốt câu dở dang.
May mắn là khi bước qua cánh cửa đen, cơ thể bọn họ trở nên vô hình như quỷ, thường thấy cũng chạm , nếu suốt đường chắc chắn sẽ gây náo động.
Nửa tiếng , chiếc xe đỗ chỗ đỗ ven đường.
Bác sĩ hỏi: "Xong ?"
An Lạc đáp: " gấp xong theo hướng dẫn bản vẽ ."
Cậu nghiêng nhẹ chiếc hộp để bác sĩ thể thấy bên trong.
Nụ hiện lên khuôn mặt vị bác sĩ: "An Lạc, ngay cả đồ thủ công cũng thế , chắc chắn sẽ giàu sang phú quý."
An Lạc bày tỏ nguyện vọng: "Sau bác sĩ."
Vị bác sĩ sửng sốt, hỏi : "Làm bác sĩ cũng , chỉ vất vả thôi. Như với bạn gái yêu bao năm nay, mãi đến năm nay mới chút thời gian rảnh chuẩn cưới xin."
Mộng Vân Thường
An Lạc nghiêm túc đáp: "Không , sẽ tìm bạn gái."
Vẻ mặt nghiêm túc của khiến bác sĩ bật : "Được thôi, bác sĩ chuyên khoa nào?"
An Lạc trả lời: "Chưa nữa, lẽ là khoa Tâm thần."